TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 5.2

 Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP


5.


Lại nói, Tôn Tiểu Xú Nhi không cha không mẹ, từ nhỏ đến lớn đều sống trong mồ hoang miếu đổ, mười mấy tuổi đã theo một lão tặc học nghề, chẳng phải công việc đứng đắn gì, mà là đào mồ quật mả người chết. Làm nghề này đáng lẽ có thể phát tài, thế nhưng hai thầy trò lại không có số hưởng phước, sư phụ nghiện thuốc phiện, chuyên đào vật bồi táng trong mồ hoang, đều là mộ của người nghèo, đơn giản chỉ có một tấm áo liệm/châm cài cũ nát, có thể đổi được mấy phân tiền, còn chưa đủ cho lão đã cơn nghiện. Ngẫu nhiên móc được vật đáng giá, ví như một hai trang sức bằng bạc, sư phụ liền dẫn Tôn Tiểu Xú Nhi đi đến quán thuốc, một già một trẻ nằm trên giường, sư phụ nâng tẩu, rít một hơi thuốc phiện, bảo hắn bên cạnh hầu hạ.  Cả ngày hít khói thuốc, không nghiện mới là lạ, vẫn có câu: học cái hay không dễ, học cái xấu thì nhanh, Tôn Tiểu Xú Nhi đưa tẩu thuốc lên miệng, rít một hơi phúc thọ cao, phun mây nhả khói, hồn phách lâng lâng. Hút thuốc phiện chính là cái động không đáy, có bao nhiêu tiền cũng không đủ lấp hố, hết thảy đều theo khói thuốc tan vào không khí. Huống chi Tôn Tiểu Xú Nhi cùng sư phụ hắn đều nghèo kiết xác, cả tháng không kiếm nổi một mối làm ăn, một khi cơn nghiện phát tác, chỉ biết cắn răng chịu đựng, nước mũi nước dãi chảy ròng ròng, toàn thân run rẩy, tay chân mềm nhũn, làm gì còn sức đào mồ cuốc mả, vì thế thường xuyên ngáp gió Tây Bắc. Sư phụ hắn mắc nghiện quá nặng, thân thể khô quắt, nội tạng hư hỏng, chưa quá mấy năm đã về chầu Diêm Vương.

Tôn Tiểu Xú Nhi nhìn cái xác còm nhom của sư phụ, cuộn trong tấm chiếu rách, kích thước chẳng lớn hơn con chó chết là mấy, muốn thảm bao nhiêu có bấy nhiêu. Hắn không muốn chết như vậy, tìm cái huyệt cũ chôn sư phụ, cắn răng mua từ Kim Mặt Rỗ chuyên bán thuốc dạo một liều thuốc phá thai. Cái này còn được gọi là “Thiết Xoát Tử” (tức Bàn chải sắt), nghe tên liền biết dược tính mạnh thế nào, đuổi thai quỷ dùng nửa gói là đủ, giới hút thuốc phiện mua hẳn một gói, ăn xong đi ngoài không ngừng, đến ruột cũng trôi ra được, nghe nói có thể tẩy hết độc thuốc phiện khỏi lục phủ ngũ tạng, dùng cách này cai thuốc, chẳng khác gì chết đi một lần, vượt qua được thì tốt, không qua được thì lấy mạng đắp vào. Tiểu tử này mạng lớn, trải qua một phen chết đi sống lại, đi dạo ba vòng trước điện Diêm Vương, rốt cuộc cũng bỏ được thuốc phiện, nhưng từ đây thân thể rúm ró, tướng mạo thay đổi, biến thành bộ dáng như bây giờ.

Thuốc phiện đã cai, muốn sống còn phải ăn cơm, Tôn Tiểu Xú Nhi chẳng biết làm gì khác, trước giờ vẫn sống bằng việc đào mồ cuốc mả, năm đó hắn bái sư học nghề, hai tay đã được tẩm qua “Thiết thuỷ”. Thiết thuỷ này cũng không phải thép nóng nung chảy thực sự, nói tẩm qua “Thiết thuỷ” chính là muốn ví mười ngón tay cứng như sắt. Theo kiến thức trong nghề, “Thiết thuỷ” ở đây là một loại nước thuốc, đun sôi sùng sục trong ấm sành, dính lên da thịt chẳng khác gì vạn kiếm xuyên tim, bất quá ngâm tay lâu ngày, lúc đào mộ moi quan tài, còn hữu dụng hơn cả móc sắt, Tôn Tiểu Xú Nhi số mệnh bần tiện, chẳng kiêng kỵ điều gì, bằng đôi tay cứng như sắt thép, vẫn một mình theo nghề cũ, ban đêm lật xác bới xương, rạch bụng moi ruột, mồ mả gì hắn cũng đào, có cái gì lấy cái ấy, cũng chẳng kén cá chọn canh, miễn sao đồ móc ra đổi được một cái bánh ngô lấp đầy dạ dày, nhiều lúc còn ngủ luôn trong quan tài. Tiểu tử này người không ra người, ma không ra ma, từ đầu đến chân hôi thối kinh tởm, ngược gió truyền xa vài dặm, ai thấy cũng đều bỏ chạy, vì sợ lây vận xui của hắn. Hôm nay Tôn Tiểu Xú Nhi vẻ mặt thần bí, đi đến đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, hiến vật quý cho Lưu Hoành Thuận, không biết trong hồ lô có thứ gì đây?!

Lưu Hoành Thuận nhận ra người đến là Tôn Tiểu Xú Nhi, lông mày lập tức dựng thẳng đứng, một tên đào mộ moi của, có thể hiến vật quý gì đây? Nếu là vật lấy từ mồ mả nhà ai, chẳng phải hắn tự tìm đến cửa để ta bắt sao? Nào ngờ Tôn Tiểu Xú Nhi bước tới, hai tay hé một nửa, chìa ra trước mặt Lưu Hoành Thuận một con dế màu trắng. Lưu Hoành Thuận vừa trông thấy liền giật mình kinh hãi, lắp bắp không nói nên lời, còn tưởng mình nhìn nhầm, dùng tay dụi mắt, chăm chú quan sát thật kỹ, chỉ thấy con dế này toàn thân bạc trắng, đến răng cũng trắng bóc, chẳng có nửa điểm màu sắc pha tạp, tựa như khắc băng chạm ngọc, kích thước cũng tương đối, không dài chiều dọc mà rộng bề ngang, theo ngôn ngữ trong nghề, cái này gọi là “Khoát”, tục ngữ nói “dài không bằng rộng”, thực đúng là thượng phẩm trong thượng phẩm. Lại nhìn màu sắc, trong “Trùng phổ” có ghi, Dế chọi được chia làm 5 màu “Đỏ, vàng, nâu, xanh, trắng”, bốn cái đầu đều dựa trên màu đen, càng về sau càng lợi hại, Dế chọi ánh xanh có thể xưng Trùng Vương, có ánh bạc đã là trăm năm khó gặp, huống chi con Dế toàn thân bạc trắng?

Tôn Tiểu Xú Nhi thấy Lưu Hoành Thuận xem đến mê mẩn, lại chìa hai tay ra phía trước: “Lưu gia, ngài là người trong nghề, nên xử lý bảo bối này thế nào đây?”

Vẫn nói trùng bất quá giá, mặc dù Lưu Hoành Thuận không ưa Tôn Tiểu Xú Nhi, nhưng cũng không muốn chiếm tiện nghi người khác, liền hỏi hắn bán bao nhiêu tiền.

Tôn Tiểu Xú Nhi chắp hai tay, vẻ mặt cười gian xảo: “Bao nhiêu tiền? Chắc ngài đang nói đùa phải không, tục ngữ nói: phấn hồng xứng giai nhân, bảo kiếm tặng anh hùng, người khác trả bao nhiêu tiền ta cũng không bán, chỉ muốn hiếu kính ngài thôi, tuyệt đối không lấy một xu, Lưu gia có thể tiếp nhận, chính là nể mặt Tôn Tiểu Xú Nhi này rồi...”

Lưu Hoành Thuận là trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, thường xuyên tiếp xúc với loại người như Tôn Tiểu Xú Nhi, biết tiểu tử này suy nghĩ thế nào, đơn giản là muốn khơi thông quan hệ, tương lai phạm án dễ dàng xin xỏ, trong lòng muốn đuổi Tôn Tiểu Xú Nhi, nhưng lại luyến tiếc bảo trùng, đành phải tiếp nhận, bỏ vào hộp đồng mang trên người, kéo hắn ra ngoài uống rượu, coi như không ai nợ ai.

Tôn Tiểu Xú Nhi vui mừng ra mặt, không phải vì được uống rượu, mà là làm nghề như hắn, có thể ngồi cùng bàn với Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận của Đội Truy Nã, quả thực phúc đức ba đời, sau chầu rượu hôm nay, hắn có thể vênh mặt ra đường, khoe khoang khoác lác. Hai người một trước một sau, rời khỏi đồn cảnh sát, tìm quán nhỏ ven đường gần đó, Lưu Hoành Thuận là người trọng mặt mũi, cảm thấy ăn ở đây có chút khó coi, không xứng với vật quý mà Tôn Tiểu Xú Nhi vừa hiến tặng, có điều thứ nhất: đêm hôm khuya khoắt, các tiệm ăn lớn đều đã đóng cửa, thứ hai: trong túi anh ta không có nhiều tiền, nhưng lại không thể thốt ra ngoài miệng, vì thế khách khí nói: “Ngươi đến quá muộn, quán xá đóng cửa hết rồi, ngồi đây uống tạm vài ly, hôm nào rảnh mời ngươi đến Sa Oa Cư* ăn lẩu.” Tôn Tiểu Xú Nhi biết Sa Oa Cư rất nổi tiếng tại Bắc Kinh, trong đó lẩu niêu thịt luộc chính là chiêu bài, thành Thiên Tân cũng có chi nhánh, hắn lớn ngần này vẫn chưa từng thử qua, có điều hắn cũng muốn nhặt vài câu thiếp vàng lên mặt mình, không để Lưu Hoành Thuận coi thường: “Uống rượu còn phải xem uống với ai, chúng ta tới quán cóc ven đường là được rồi, quân tử kính rượu chứ không kính thức ăn.” Lưu Hoành Thuận thấy Tôn Tiểu Xú Nhi  muốn giữ mặt mũi, vì thế cũng không nhiều lời, gọi hai bát nội tạng thập cẩm, ít gan, nhiều phổi, lại cho thêm một phần tiết dê, rắc rau thơm, sa tế, kèm một bầu rượu. Chủ quán vừa chuẩn bị thức ăn vừa liếc mắt nhìn, trong lòng thắc mắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì, trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu sao lại mời tên xú tặc này uống rượu?


*Sa Oa Cư: cửa hiệu lẩu niêu lâu đời, bắt đầu kinh doanh từ năm Càn Long thứ 6 cho đến ngày nay.


Lưu Hoành Thuận nào có tâm tình ăn uống, lại lôi hộp đồng từ trong người ra xem, không ngớt miệng tán thưởng. Tôn Tiểu Xú Nhi tửu lượng hạng xoàng, ba ly xuống bụng, liền xổ hết ruột gan, điệu bộ phô trương,  nói tường tận lai lịch con Dế cho Lưu Hoành Thuận biết:

Mới đây, một việc lạ đã xảy ra tại nhà ga Lão Long Đầu, cách Hỏa Thần Miếu không xa. Kể ra, nhà ga Lão Long Đầu - Thiên Tân Vệ cũng không phải nơi bình thường, kiếp nạn Canh Tý những năm cuối triều Thanh, Nghĩa Hoà Đoàn từng đại chiến quân đội Sa Hoàng (Nga) tại đây, đánh đến trời đất u ám, nhật nguyệt lu mờ. Theo lời kể của các vị bô lão: Nghĩa Hoà Đoàn lập đàn theo âm dương bát quái, bày binh bố trận theo “Thiên Địa Môn”, trên ứng với ba mươi sáu Thiên Cương, dưới ứng với 72 Địa Sát. Nghĩa Hoà Đoàn đánh hết thảy một trăm lẻ tám trận tại Thiên Tân, trận đầu tiên chính là ở Lão Long Đầu, giành được thắng lợi, trận cuối cùng đánh vào Quải Giáp Tự, toàn quân bị diệt. Trận pháp tại Lão Long Đầu ứng với chữ “Khai”, là chủ trận Thiên Cương, tham chiến lại là quân đoàn thuộc chữ “Càn”, bởi vậy xuất binh đại thắng, trăm bề thuận lợi, khiến quân Nga thua liểng xiểng. Trận pháp tại Quải Giáp Tự ứng với chữ “Hợp”, là chủ trận Địa Sát, phụ trách dẫn binh của Nghĩa Hoà Đoàn là Đại sư huynh Tôn Quốc Thụy, chủ Thủy, Thủy khắc Hỏa, Mộc khắc Thổ. Thứ nhất: Ngũ Hành tương khắc, thứ hai phạm vào tên địa danh “Quải Giáp Tự” (挂甲寺), đến áo giáp cũng bị treo lên, còn đánh giặc thế nào đây, cho nên mới bị thua tơi bời, binh bại như núi đổ.


Chú giải:

Quải 挂 = treo
Giáp 甲 = áo giáp

Tự 寺 = chùa


Khu vực Lão Long Đầu đã bị huỷ hoàn toàn bởi chiến hỏa trong kiếp nạn Canh Tý, sau này xây sửa lại, mới có nhà ga như hiện giờ. Trước cổng vô cùng náo nhiệt, lữ khách ra vào tấp nập, giọng nói pha tạp, khẩu âm không thuần, trang phục không quá khác biệt, nơi đông người dễ buôn dễ bán, bởi vậy khu vực này có rất nhiều xe đẩy/hàng rong, lui tới nườm nượp không dứt. Vì tranh đoạt địa bàn kinh doanh, mỗi ngày đều xảy ra ẩu đả, mặt bằng phức tạp, trị an hỗn loạn, thế lực các phường hội bang phái đan xen cài răng lược. Có rất nhiều du côn lưu manh, trộm cướp lừa đảo, bắt cóc bảo kê... Đến xe kéo bánh cao su trước cổng nhà ga cũng chẳng phải hạng thiện lành, tụ tập lại với nhau, lũng đoạn thị trường, một đám quần đen ống rộng, chân xỏ giày vải, thân mặc áo thô cộc tay đánh số hiệu, đầu đội mũ lệch, chuyên chặt chém khách từ nơi khác tới, không chỉ hét giá trên trời, mà còn không đưa người ta đến nơi đến chốn, thỏa thuận hai đồng tiền, giữa đường chuyển khách cho xe khác với giá nửa đồng, bảo bọn họ đưa đi, còn mình ở giữa ăn không đồng rưỡi, chỉ cần phàn nàn nửa chữ, liền há mồm mắng chửi, vung tay đánh đập, ai cũng không dám chọc vào, cái này gọi là “Mỗi đỉnh núi một con hổ, ác long khó đấu bầy rắn độc”. Trạm vận chuyển hàng hóa phía sau Nhà ga là nơi culi làm việc, vị trí tương đối hẻo lánh, thế nhưng giữa những người hành nghề khuân vác thuê cũng thường xuyên xảy ra tranh chấp, không chỉ cãi cọ xô xát, mà còn vì giành nhau miếng cơm, đoạt cả mạng người. Bởi vậy, đồn cảnh sát khu vực Lão Long Đầu lớn hơn những nơi khác gấp mười lần, đồn cảnh sát bình thường ở thành Thiên Tân, cùng lắm chỉ có hơn chục tuần cảnh, riêng đồn cảnh sát Lão Long Đầu có không dưới hai trăm người, trưởng đồn tên Lục Đại Lâm, dưới trướng là hai phó đồn, chia làm ba đội, thay phiên nhau làm việc, ấy vậy mà cũng quản không xuể.


Phu kéo xe thời xưa


Đêm hôm trước, đội tuần tra đường sắt ban đêm chạy đến đồn cảnh sát Lão Long Đầu báo án, nói phát hiện một chiếc quan tài. Trưởng đồn Lão Lục vội vàng dẫn người qua đó, thấy một cỗ quan tài đen bóng nằm chắn ngang đường ray, một đầu nhô cao, xung quanh dính đầy bùn đất ẩm ướt, khả năng mới được lôi ra từ trong mộ. Ván quan tài dù chưa mục nát, nhưng trông kiểu dáng, chắc là vật có từ tiền triều, hơn nữa vừa dày vừa nặng, không phải loại bằng ván mỏng thông thường. Phía sau nhà ga Lão Long Đầu vô cùng hoang vắng, mộ cổ trăm năm cũng không ít, xem chừng có kẻ muốn đào mồ trộm mả, gặp phải đội tuần tra ban đêm cho nên vứt lại ở đây. Chưa bàn đến vật bồi táng, vào những năm Dân Quốc, quan tài khá đắt đỏ, quan tài cũ được đào lên, sơn lại rồi bán ra ngoài, giá cả cũng không hề rẻ, nhất là loại làm bằng gỗ tốt, mặc dù làm ăn phi pháp, nhưng nhiều tiệm quan tài vẫn sẵn sàng thu mua. Còn một khả năng, đây chính là việc làm của đám culi trong khu vực. Nghề khuân vác thuê, ngày thường “Bán mặt cho đất, bán lưng cho trời”, múc nước uống bằng xẻng, gối đầu nửa viên gạch, đều là hạng khố rách áo ôm, vì tranh đoạt miếng cơm, thường xuyên đánh đến ngươi sống ta chết, đôi khi bất mãn chính quyền, phản ứng bằng cách ném chó mèo chết hay xác trẻ con xuống đường ray, khiến người kinh tởm, trước kia từng xảy ra trường hợp tương tự, tuy nhiên vứt quan tài vẫn là lần đầu nhìn thấy. Mấy chuyện thế này, cảnh sát khu vực phải báo cáo quan trên, có điều trước khi báo phải mở nắp quan tài, xem có đúng là giết người vứt xác hay không, điều tra rõ tình huống, viết đủ đơn từ mới có thể báo lên trên.

Trưởng đồn Lão Lục là người mê tín, thấy quan tài đen liền kêu xui xẻo, liên tục nhổ nước bọt, trong lòng không muốn đụng tới, nhưng cũng không thể bỏ mặc, gọi thuộc hạ qua bàn bạc, không thể để quan tài chắn ngang đường ray, cứ khiêng về đồn cảnh sát ở nhà ga rồi mới tính. Mấy tuần cảnh ở đây đều không muốn nửa đêm đụng quan tài, thực sự quá xui xẻo, hơn nữa ai biết thứ bên trong là gì? Lỡ chọc phải oan hồn thì sao? Vì thế đùn qua đẩy lại, chẳng ai chịu động tay động chân, cuối cùng gọi mười mấy tên culi, bảo bọn họ mang theo đòn khiêng, dây thừng, tới đây nâng quan tài. Nghề khuân vác thuê vô cùng cực khổ, nào dám chọc vào cảnh sát, cùng lắm chỉ chơi xỏ sau lưng mà thôi, có điều nửa đêm bị gọi đi khiêng quan tài, ai mà muốn, chỉ biết hậm hực oán trách, tìm cớ thoái thác. Làm tuần cảnh chẳng có nhiều bản lĩnh, nhưng chiêu trò bắt nạt người khác thì cả đống, thấy phu khuân vác cự nự nửa ngày vẫn không chịu động tay, có viên cảnh sát xông lên, giáng cho một bạt tai: “Còn muốn kiếm ăn ở đây nữa hay không? Bảo ngươi khiêng quan tài là coi trọng ngươi lắm rồi, quan tài, quan tài, thăng quan phát tài, ngươi được thăng quan phát tài, con mẹ nó, chẳng lẽ còn không biết điều?” Đám phu khuân vác giận mà không dám phản ứng, cũng không nói hai lời, mặt nặng mày nhẹ, chia nhau buộc quan tài, xuyên qua ba cây đòn gỗ, ghé vai đồng loạt nâng lên, khiếng đến đồn cảnh sát phía sau nhà ga Lão Long Đầu.

Sau khi giải tán đám culi khuân vác, mấy tuần cảnh lại đứng im nhìn chằm chằm cỗ quan tài, theo quy định cần phải khai quan kiểm tra, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt, ai dám làm việc này đây? Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đương lúc bí bách, có người đề nghị tìm Tôn Tiểu Xú Nhi, kẻ này hành nghề trộm mộ, cả ngày tiếp xúc mồ mả, bảo hắn khai quan là thích hợp nhất. Mấy vị tuần cảnh nghe xong lập tức rời đi, Tôn Tiểu Xú Nhi đang ngủ trong miếu hoang, thấy tuần cảnh đột nhiên xông vào, bộ dáng giống như hung thần ác sát, còn tưởng mình phạm tội đào mồ trộm mả, lập tức nhảy chồm lên, hòng tìm đường thoát thân, có điều tuần cảnh có thể để hắn chạy sao? Bình thường bọn họ không muốn đụng vào hắn, vì ngại vận đen trên người thổ tặc, vừa bẩn tay lại dính xui xẻo. Nếu thật sự muốn bắt, cho dù hắn mọc thêm đôi chân cũng chạy không thoát. Có vị xông lên, túm lấy cổ áo Tôn Tiểu Xú Nhi, chẳng nói chẳng rằng, tặng cho hắn hai cái bạt tai như trời giáng. Tôn Tiểu Xú Nhi nảy đom đóm mắt, khóe miệng rỉ máu, chưa kịp hoàn hồn, một vị tuần cảnh cao to vạm vỡ khác lại xách hắn như xách một con gà, đưa về đồn cảnh sát nhà ga Lão Long Đầu.

Dọc đường đi, Tôn Tiểu Xú Nhi không dám hé răng nửa lời, chỉ biết âm thầm cầu trời khấn Phật, đến nơi mới biết quan tuần gọi đi làm việc, giống như được ân xá miễn tội chết, mừng đến phát điên. Đây là việc quan trên giao phó, hắn nào dám chậm chễ, cất bước lại gần, đi vòng quanh mấy lượt, chăm chú quan sát, sau khi xem kỹ mới quyết định dùng dụng cụ gì, quan tài khác nhau có cách mở khác nhau. Từ triều Thanh đến thời Dân Quốc, hình dáng quan tài có thể nói là vô cùng phong phú, trên cơ bản chia thành: quan tài kiểu Mãn, quan tài kiểu Hán, quan tài Nam Dương.v.v… Cỗ quan tài trước mắt này chính là kiểu Hán, còn được gọi là Man Tử Tài, phần nắp có hình trăng lưỡi liềm, hai vách uốn cong, độ dày không đồng nhất, nắp năm tấc, cạnh bốn tấc, đáy ba tấc, cái này kêu quan tài Tam Tứ Ngũ, gọi tắt là Tam Ngũ Tài; nắp sáu tấc, cạnh năm tấc, đáy bốn tấc, cái này kêu quan tài Tứ Ngũ Lục, gọi tắt là Tứ Lục Tài; quan tài lớn hơn Tam Ngũ Tài một chút, nhưng lại nhỏ hơn Tứ Lục Tài, được gọi là Tam Ngũ phóng đại; lớn hơn Tứ Lục Tài thì gọi là Tứ Lục phóng đại. Cỗ quan tài được khiêng về đồn cảnh sát Lão Long Đầu không phải hạng cực phẩm, nhưng cũng không chắp vá, là Tứ Lục phóng đại bằng gỗ Hoàng Bách. Dân gian có câu “Cả đời không hút thuốc, tiết kiệm mua quan tài bách mộc”. Vật liệu không hề rẻ, vào thời ấy cũng đến ba trăm đồng đại dương. Ngoại trừ loại gỗ cùng độ dày, quan tài kiểu Hán còn chú ý đến trang trí, lớp vỏ được quét sơn đen bóng loáng, mời thợ mạ vàng đến vẽ hình lên quan tài, cỗ quan tài dưới đường ray qua nhiều năm, hình vẽ cũng đã nhạt màu, chỉ còn mơ hồ nhìn thấy đường nét. Mặt ngoài vẽ Phúc Lộc Thọ, vách trái là Kim Đồng cầm cờ, vách phải là Ngọc Nữ bê lò, chính giữa quan tài vẽ một chữ “Thọ” hình tròn, quây xung quanh có năm con dơi, cái này kêu Ngũ Phúc Phủng Thọ. Tôn Tiểu Xú Nhi dùng tay gõ vách quan tài, ngẩng đầu nói với Trưởng đồn Lão Lục, bên trong chính là một xác nữ. Các cảnh sát trong đồn đều biết, Tôn Tiểu Xú Nhi không hề nói láo, hắn làm việc khác không được, nhưng đào mồ cuốc mả thì vô cùng thành thạo, trước giờ theo sư phụ hành nghề trộm mộ, cả ngày tiếp xúc với quan tài, ngôn ngữ trong nghề kêu “Cách vỏ đoán cùi”, không cần khai quan đã có thể nhìn ra bên trong là nữ thi!


Vậy “Cách vỏ đoán cùi” thế nào đây? Tôn Tiểu Xú Nhi dùng tay gõ, lắng nghe tiếng vang từ trái qua phải, rõ ràng không giống nhau, hắn liền biết trong quan tài chứa xác nữ. Bởi trên nắp quan tài kiểu Hán có ba cái cái chốt tương tự ba nén bạc, nếu được khâm liệm là đàn ông, bên trái một cái, bên phải hai cái, khâm liệm phụ nữ thì ngược lại, bên trái hai cái, bên phải một cái, nam trái nữ phải, bất kể thế nào cũng là số lẻ. Sau khi nhập liệm đóng nắp quan tài, sẽ cắm cọc gỗ vào để chặn chốt, phần lớn cọc gỗ nhô lên khỏi nắp quan tài, người của đội mai táng sẽ đóng cọc gỗ này vào sâu bên trong, ngôn ngữ trong nghề gọi là “Hạ tiêu”. Sau khi hạ tiêu, còn phải đóng một cây đinh thọ, vị trí cũng là nam trái nữ phải, dài ba tấc, có mũ bằng đồng, phía dưới lót hai đồng tiền yểm, thật ra chính là tiền xu, nhưng phải gọi thành tiền yểm. Trước đó tiệm quan tài đã đục sẵn trên nắp quan một cái lỗ sâu hai tấc, đinh đóng còn chừa lại một tấc, thời điểm hành lễ cáo biệt trước linh cữu (lễ Từ Linh), con hiền cháu thảo sẽ dùng búa đập ba nhát lên đinh, không cần dùng lực quá lớn, chỉ giả bộ gõ nhẹ vài cái là được, vừa đóng vừa hô người trong quan tài tránh đinh, miễn sao ba hồn bảy phách không bị găm trúng, bằng không sẽ vĩnh viễn không được siêu sinh. Tiếp theo còn phải hoàn thành một số thủ tục, cuối cùng bảo người của cửa hàng mai táng đóng nốt đinh Thọ, nam nữ khác biệt, đinh với chốt hai bên quan tài cũng bất đồng, cho nên sẽ phát ra tiếng vang không giống nhau, làm tuần cảnh đương nhiên không biết những thứ này, cho dù biết cũng không thể phân biệt, còn Tôn Tiểu Xú Nhi vừa nghe đã đoán chuẩn.

Tôn Tiểu Xú Nhi kiểm tra xong, bảo bốn vị tuần cảnh, mỗi người túm một đầu mảnh vải, tạm thời làm mái che bên trên, tránh xác chết trong quan tài tiếp xúc với tam quang (là ánh sáng của mặt trời/trăng/sao), mấy tuần cảnh còn lại đứng xung quanh, cầm đèn chiếu sáng. Tôn Tiểu Xú Nhi tìm đến một cây xà beng, chật vật cạy nắp quan tài, mệt đến mồ hôi nhễ nhại, vừa muốn vươn cổ trợn mắt nhìn vào bên trong, nào ngờ “vụt” một cái, tử thi ngồi bật dậy.


Ảnh minh họa trong sách gốc


Trong quan tài là một nữ thi, thân mặc đồ liệm từ tiền triều, đôi má đỏ hồng, hai tay giao nhau, ôm một cây ngọc như ý, chân xỏ giày thêu đế hoa sen, khuôn mặt vô hồn, ngồi dựng trong quan tài. Cái xác đã chết nhiều năm, cho dù giữ được dung mạo, cũng không thể giống như người sống. Làm cảnh sát quen nhìn cảnh hành hung giết người, nhưng chưa ai từng thấy người chết biết cử động, đêm hôm khuya khoắt, cái xác bật dậy đột ngột, khiến mười mấy tuần cảnh xung quanh, bao gồm cả Lão Lục, sợ tới mức nhảy dựng, sắc mặt tái mét, một cơn gió lạnh thổi qua, hất tung mảnh vải che qua một bên. Trên trời ánh trăng chiếu rọi, nữ thi trong quan tài bất ngờ mở bừng mắt!


(Còn tiếp…)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com