TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 4.2

 Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP


4.

Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận là trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, chuyện lớn chuyện nhỏ đều đến tay, bởi nhân thủ không đủ, anh ta phải trực cả ca đêm, tuy chẳng có việc gì lớn lao, nhưng cũng cần chuẩn bị tinh thần, đề phòng hỏa hoạn. Toàn bộ đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, từ trên xuống dưới, bao gồm cả Lưu Hoành Thuận, vẻn vẹn chỉ có năm người. Lúc trước có nói, nơi đây toàn người nghèo, không có vụ án gì lớn, mấy tuần cảnh thừa sức quản lý. Bất quá đồn cảnh sát cũng không thể một khắc không có ai, vạn nhất có người đến báo án, thấy cửa trong cửa ngoài đều khoá chặt, trong phòng không một bóng người, vậy thì không được. Kể đến đây, tôi nên giới thiệu một chút về bốn cảnh sát còn lại. Bên dưới trưởng đồn Lưu Hoành Thuận là hai tuần cảnh, một người tên Trương Sí, một người tên Lý Xán, cả hai là thanh niên mười tám mười chín tuổi, cũng sống bên cạnh cửa sông Tam Xóa, từ nhỏ đến lớn đều theo Lưu Hoành Thuận, coi anh ta đánh quyền đá cước, bọn họ bắt chước điệu bộ, thế nhưng lại sợ cực khổ, chỉ học được mấy thế võ mèo cào, cả ngày không chịu ngồi yên. Bởi có Lưu Hoành Thuận quản thúc, thời điểm Trương Sí, Lý Xán ra ngoài tuần tra, cũng không dám ức hiếp người dân lương thiện, chỉ thỉnh thoảng chiếm chút lợi nhỏ mà thôi. Xã hội xưa, phần lớn người làm tuần cảnh đều xuất thân từ con đường này, cùng là cảnh sát tuần tra, thân mặc cảnh phục, lột sạch da thì chẳng khác gì xã hội đen, vẫn có câu: thanh quan khó thoát cám dỗ, nha môn mấy ai niệm Phật, hai thằng nhóc này đi theo Lưu Hoành Thuận, trong đám tuần cảnh cũng được coi là tốt tính, hơn nữa còn thông minh lanh lợi, trong ngoài thành có bất kể động tĩnh gì, trước giờ đều không thể qua mắt bọn họ.

Ngoài ra, trong đồn còn một phó tuần khác tên Đỗ Đại Bưu, có thể coi là sư đệ của Lưu Hoành Thuận. Thời ấy, làm cảnh sát cũng phải bái sư phụ, học trò được thầy truyền thụ, hướng dẫn xem tuần phố thế nào, làm sao bắt tặc, hắc bạch lưỡng đạo có quy củ gì, hiểu được ngôn ngữ trong nghề/tiếng lóng giang hồ.v.v... Hàng ngày đệ tử theo sư phụ làm việc, châm thuốc rót rượu, pha trà đổ nước, đấm lưng bóp chân… ngày lễ ngày tết còn phải xách quà đến hiếu kính, hầu hạ sư phụ càng thoải mái, sẽ càng biết thêm mánh khóe thủ đoạn, sau này bớt đi nhiều phiền phức. Năm đó Đỗ Đại Bưu và Lưu Hoành Thuận cùng bái một sư phụ, người này oai mãnh phi thường, trời sinh sức mạnh vô địch, so với Lưu Hoành Thuận còn cao hơn nửa cái đầu, đứng lên xé trời, ngồi xuống sụp đất, quét ngang tám ngựa ngã, đẩy dọc chín trâu lùi, thật ứng với câu “Nhất lực hàng thập hội” (một người khỏe bằng mười người khôn), mỗi khi đánh nhau, chỉ cần anh ta vung tay, bảy tám gã đàn ông cũng không thể lại gần. Chỉ là con người có chút thiếu lanh lợi, nếu bạn bảo anh khờ, trước giờ chưa từng chịu thiệt thòi lớn, nếu bạn bảo anh ta khôn, vậy thì chẳng khác gì kẻ ngốc, ăn cơm không biết đói no, mặc đồ không biết nhiều ít, nói chuyện cũng không linh hoạt, miệng lúc nào cũng như đang ngậm miếng đậu phụ nóng, muốn nghe rõ ràng phải tốn rất nhiều sức lực. Lúc trước sư phụ từng dặn dò, bảo Đỗ Đại Bưu đi theo Lưu Hoành Thuận, sư huynh nói cái gì phải nghe cái ấy, đây cũng vì lo lắng cho đồ đệ, sợ anh ta phải chịu thiệt thòi. Đỗ Đại Bưu đúng là rất thành thật, tuyệt đối chỉ nghe lời một mình Lưu Hoành Thuận, Tổng cục trưởng Cục Cảnh Sát cũng không thể ra lệnh cho anh ta. Lưu Hoành Thuận cũng rất quan tâm chăm sóc vị sư đệ ngốc nghếch này, không bắt anh ta làm gì khác ngoài đứng canh, công việc này thích hợp nhất với Đỗ Đại Bưu, mặc cảnh phục, đeo cảnh côn, cau mày trừng mắt xoạc chân, đứng sừng sững trước đồn cảnh sát, giống như pho tượng Nộ Mục Kim Cương*. Kẻ trộm nhìn thấy anh ta, trong lòng không rét mà run, trước khi gây án phải suy tính cặn kẽ, lượng sức xem có qua được ải của Đỗ Đại Bưu hay không.


Nộ Mục Kim Cương


Đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu còn có một vị hơn năm mươi tuổi, biệt danh “Lão Bánh Quẩy”, nói dễ nghe thì là giàu kinh nghiệm/tính tình trầm ổn, nhưng thực tế lại là một kẻ gian ngoan xảo quyệt, thân hình còm nhom, mồm chuột tai khỉ, hai mắt loạn đảo, tục ngữ gọi là quai hàm không thịt - chuyên chiếm tiện nghi, không có lợi không làm, tuy thân mặc cảnh phục, lá gan lại rất nhỏ, ngẫu nhiên gặp trận ẩu đả, động đến gươm đao, người xem náo nhiệt còn chưa chạy, hắn đã chuồn trước.


Theo lời mấy tiên sinh kể chuyện lề đường, bốn vị này đích thực khó lường, Đỗ Đại Bưu là thần tướng canh điện, trong tên của Trương Sí - Lý Xán đều có chữ “Hỏa”, là hai Hỏa đồng tử bên cạnh Hỏa Thần gia, đến Lão Bánh Quẩy cũng thành Lão Quân canh đèn dầu cung phụng Hỏa Thần… tóm lại, đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu quy tụ toàn là thiên binh thiên tướng!

Tuy người kể bịa đặt lung tung, thế nhưng dân chúng lại rất thích nghe, có mắt có mũi, có tên có họ, hấp dẫn lôi cuốn, nghe là phát ghiền, ai để ý tới thật giả, cũng chẳng nhớ mấy vị này vất vả dầm mưa dãi nắng tuần tra/canh gác.

Đêm nay, Lưu Hoành Thuận trực ban tại đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, đang suy nghĩ xem sáng mai đấu với vua dế phương Nam thế nào, đáng tiếc chẳng tìm ra cách, trong lúc bất tri bất giác, trời đã chuyển canh hai, bỗng một người từ bên ngoài chạy vào, trông tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng lưu manh, lén la lén lút, thân hình còm nhom, trên dưới không gánh nổi hai lạng thịt, chặt ra không xếp đủ một đĩa. Mặc dù đi giày đế bằng, nhưng mũi chân lúc nào cũng nhón. Khuôn mặt quắt xanh xám, lông mày gà chọi, hai mắt ti hí, mồm nhọn gò má cao, đầu lao về phía trước, thực chẳng khác gì một con chuột thành tinh. Trong sách có nói, người này không danh không hiệu, thường được gọi là “Tôn Tiểu Xú Nhi”, là kẻ sống bằng nghề đào mồ trộm mả. Tôn Tiểu Xú Nhi vừa bước qua cửa, liền đi thẳng đến chỗ Lưu Hoành Thuận, bày ra vẻ mặt xum xoe nịnh nọt, hai tay chắp trước ngực, cất giọng e é, giống như gà bị bóp cổ: “Lưu gia, ta đến hiến vật quý
cho ngài đây!”


(Còn tiếp…)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com