Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP
3.
Thiên Tân Vệ có bề ngang hẹp, trải dài từ Bắc xuống Nam, chợ côn trùng nằm tại khu Miếu Thổ Địa phía Nam thành, đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu nằm ngoài Bắc môn, Lưu Hoành Thuận có đôi chân Phi Mao Thối, đi bộ còn nhanh hơn ngồi xe cưỡi ngựa, một đường xuyên qua Bắc Đại Quan đến nơi chọi dế, thấy sắc trời vẫn còn sớm, trên đường có xe bán bánh rán, liền ghé qua ăn bữa sáng. Người bán bánh nhận ra Lưu Hoành Thuận, lên tiếng hỏi anh ta: “Lưu gia, ngài muốn trả tiền hay rút thăm?” Cái này cũng thật kỳ quái, bán bánh rán sao còn phải rút thăm? Không nói chắc bạn không biết, thời xưa rất nhiều hàng quán nhỏ làm như vậy, âu cũng là một thủ đoạn kinh doanh, ví như năm xu hai chiếc bánh rán, người mua có thể trả trước một xu để rút thăm, nếu trúng sẽ được thưởng cặp bánh, có thể tiết kiệm bốn xu, rút không trúng thì đưa đủ năm xu, tính ra cũng chỉ trả thêm một xu mà thôi. Lúc này, đầu óc Lưu Hoành Thuận chỉ nghĩ đến việc chọi dế, nào có tâm tư rút thăm trúng thưởng, anh ta cũng không phải loại người thích chiếm tiện nghi, đưa đủ tiền mua một cặp bánh rán, lại sang hàng bán sữa đậu nành bên cạnh, tùy ý ngồi xuống một chiếc ghế băng, hướng chủ quán hô: “Cho một bát!” Thời đó sữa đậu nành rất đặc, chứ không loãng như ngày nay, để một hồi sẽ đóng một lớp váng, nếu cứ nấu sôi sùng sục, không chỉ phí lửa, mà còn dễ dính nồi, uống vào miệng sẽ bị đổi vị. Cho nên bình thường, người bán sẽ đặt một nồi sữa đậu nành nguội bên cạnh nồi sữa nóng, vừa thấy sôi sẽ lập tức đổ thêm một muôi sữa lạnh, lúc này mới múc vào trong bát, sữa đậu nành vừa đủ nóng chứ không sôi bỏng, cho nên nghe Lưu Hoành Thuận dặn dò như vậy, liền biết anh ta chính là người quen ăn. Chú quán nhanh chóng bưng một bát lớn sữa đậu nành cho Lưu Hoành Thuận, hô: “Bát lớn, đóng váng, biến ngay!” Làm ăn nhỏ nào dám đuổi quan tuần, chẳng lẽ chán sống rồi sao, từ “Biến ngay” trong miệng ông ta muốn chỉ sữa đậu nành đủ nóng, bán sữa đậu nành đều phải kêu như vậy, bề mặt đóng váng chứng tỏ sữa nguyên chất, không pha thêm nước, kèm theo là một đĩa dưa muối miễn phí, ăn bao nhiêu tùy thích, đây không phải thứ đáng giá gì, đơn giản chỉ là rau củ trộn nước tương, thường ăn kèm với sữa đậu nành, dưa muối bát bảo của Lục Tất Cư* dù ngon, cũng ăn không ra mùi vị này. Thời xưa có nhiều kẻ thích chiếm lợi nhỏ, thường tự mình mang theo bánh trái, chỉ mua một bát sữa đậu nành, rồi liều mạng ăn dưa muối nhà người ta, chủ quán ghét nhất loại khách này, cho nên gọi bọn hắn là đồ “Lừa ăn no cỏ”.
*Lục Tất Cư: hiệu bán rau củ muối tương lâu đời nhất tại Bắc Kinh, bắt đầu kinh doanh từ năm Gia Tĩnh thứ 9, đến nay đã được gần 500 năm.
Lưu Hoành Thuận dùng đũa hớt lớp váng trên bề mặt, cho vào trong miệng, vị đậu tương nồng đậm lan tỏa, một miếng bánh rán, một ngụm sữa đậu nành, cứ thế ăn uống say sưa, chợt nghe bàn bên cạnh có người nói với mình: “Vô Lượng Thiên Tôn, vị này chính là trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu - Lưu gia - Lưu Hoành Thuận phải không?” Lưu Hoành Thuận liếc mắt nhìn, thấy vị kia là một lão đạo, lão đạo này đúng là bỏ đủ vốn, trang bị tươm tất từ trên xuống dưới: Đầu đội Cửu lương đạo cân, trâm bạc cài tóc, thân mặc đạo bào bát quái, trước sau có Âm Dương Ngư, trên thêu Càn tam liên, Khôn lục đoạn, Ly trung hư, Khảm trung mãn, eo thắt đai lụa, lủng lẳng hai chùm tua rủ, chân mang vớ trắng không hề nhiễm bụi, tay nâng phất trần, sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, mặt bạnh giống như yếm cua, trong xanh có xám, trong xám có xanh, mày tằm mắt Phục Hy, mũi thẳng - miệng rộng - tai to, râu dài ba chỏm, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, nếu không ngồi trên ghế băng, húp sữa đậu nành, ăn không ít dưa muối, còn tưởng ông ta là thần tiên đắc đạo.
Cửu lương đạo cân
Thường ngày, Lưu Hoành Thuận tuần tra khắp nơi, nhưng chưa từng gặp qua người này trên phố, cho rằng đây là lão đạo kiếm cơm giang hồ, muốn bắt chuyện, kiếm mối làm ăn. Thời xưa, trên giang hồ, “làm ăn” với “buôn bán” không giống nhau, buôn bán chẳng phân biệt lớn nhỏ, chủ yếu là vì kiếm lời, mua vào một đồng, bán ra hai đồng, cái này còn gọi là giao dịch; làm ăn thì bất kể thế nào, ít nhiều cũng mang nghĩa không tốt, thông thường dùng để chỉ kỹ xảo giang hồ lừa gạt hãm hại. Lưu Hoành Thuận là cảnh sát, thân mặc cảnh phục, sao lại tin tưởng một lão đạo giang hồ bán quẻ kiếm ăn? Vì thế lập tức khoát tay: “Dừng lại, ta còn chính sự phải làm, không rảnh nghe mấy lời linh tinh của lão.”
Lão đạo không hề nóng vội, thong thả mà nói: “Chính sự như vầy, không làm cũng chẳng sao, bần đạo thấy ngài vẻ mặt bại tướng, hôm nay đi chọi dế… chỉ sợ lành ít dữ nhiều!”
Lưu Hoành Thuận không khỏi sửng sốt, thầm nghĩ một lão đạo qua đường như ông ta, sao lại biết mình muốn đi chọi dế? Nghĩ lại, thấy cũng không kỳ quái, ở Thiên Tân Vệ này, mấy ai không biết đến Lưu Hoành Thuận, chắc việc mình và Vị khách kia chọi dế đã lan truyền rộng rãi, lão đạo muốn nhân cơ hội lừa gạt tiền bạc, trước tiên nói mình chỉ bại không thắng, tiếp theo lại rủ rê ăn uống, dụ mình xin ông ta tìm cách, hừ, đúng là to gan lớn mật, sao không nhìn xem… ta là ai chứ? Mới sáng sớm đã buông lời không may mắn, chẳng phải muốn trù ẻo ta sao? Lập tức sắc mặt trầm xuống, nói với lão đạo: “Nếu lão nhận ra ta, chắc cũng biết ta làm nghề gì, không cần ở đây phí miệng lưỡi, chọc ta giận, sẽ bắt lão về đồn.” Lão đạo nghe xong, im lặng không nói gì, cúi đầu tiếp tục uống sữa đậu nành. Lưu Hoành Thuận cũng không hề để ý đến lão, đặt mấy xu lên bàn, đứng dậy rời đi, xuyên phố qua hẻm, đi đến Miếu Thổ Địa ở phía Nam thành, Vị khách chọi dế cũng đã có mặt, đang ngồi chờ anh ta.
Đám đông xem náo nhiệt thấy Lưu Hoành Thuận tới, lập tức xúm lại, có người hỏi: “Thế nào Lưu gia? Hôm nay đem theo bảo bối gì đây?”
Lưu Hoành Thuận không trả lời, chỉ lôi chiếc hộp từ trong người ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, vẻ mặt vô cùng đắc ý. Mọi người vừa thấy, đều kinh ngạc cảm thán không thôi, mở hộp nhìn vào bên trong, phát hiện một con Dế chọi, vóc dáng cân đối khỏe mạnh, râu-cổ-chân-đuôi, cái nào cũng xuất sắc, đen nhánh bóng loáng, phảng phất ánh xanh u ám, cái này gọi là “Dế tốt khoác hai màu”, tuyệt đối là vua của các loại côn trùng!
Mọi người tranh nhau hỏi Lưu Hoành Thuận: “Lưu gia, từ đâu có được bảo bối? Danh hiệu là gì?”
Lưu Hoành Thuận nói: “Các vị hương thân phụ lão, đây là Quan Tài Đại Tướng Quân, đấu thắng độc xà tại Cổ Lộ Câu!”
Có người giơ ngón tay cái khen ngợi: “Đúng là cực phẩm, cũng chỉ có Lưu gia dám vào Cổ Lộ Câu bắt Dế, người khác ai làm được?! Hôm nay phải cho đối phương lĩnh giáo sự lợi hại của Dế chọi phương Bắc, để sau này khỏi lời ra tiếng vào…”
Cũng có người nói với Lưu Hoành Thuận: “Kim Đầu Bá Vương của Vị khách kia một ngày thắng liền mười bốn trận, tuyệt không phải hạng tầm thường, giờ đã nghỉ qua một đêm, Quan Tài Đại Tướng Quân cho dù kiêu dũng, chỉ e cũng không đấu lại nó!”
Người bên cạnh liền phản ứng: “Dế chọi là thần trùng, ai có thể nhìn thấu? Chỉ dựa vào nhãn lực là có thể phân thắng bại, vậy còn thi thố làm gì? Chưa lên sàn sao biết đấu không lại? Ta thấy bảo bối của Lưu gia chính là hiếm có khó lường.”
Thực ra hôm trước Lưu Hoành Thuận đã chứng kiến sự lợi hại của “Kim Đầu Bá Vương”, mặc dù bắt được “Quan Tài Đại Tướng Quân” ở Cổ Lộ Câu, trong lòng vẫn không nắm chắc phần thắng, thầm nghĩ giá nào cũng không thể thua khí thế đối phương. Đưa mắt đánh giá Vị khách trước mặt, đầu đội mũ quả dưa, tay trái cầm lồng chim trống không, tay phải nâng ấm trà, không biết bên trong có nước hay không, chưa từng thấy hắn uống qua, chỉ biết ngồi đó ung dung nhàn nhã.
Đôi bên không nói lời dư thừa, chắp tay chào lẫn nhau, đặt Dế lên cân tiểu ly, sau đó trực tiếp bắt đầu trận đấu. “Quan Tài Đại Tướng Quân” của Lưu Hoành Thuận với “Kim Đầu Bá Vương” của Vị khách, thực giống như hổ lên núi gặp được hổ xuống núi, đầu đối đầu, răng khóa răng, đấu một hồi trời đất u ám, nhật nguyệt lu mờ. Đám đông vây xem, hết thảy đều là người địa phương, lúc này cũng không thể “Quay súng bắn ngược chân mình - ức hiếp người trong nhà”, thế nên chẳng ai bảo ai, cùng nhau hò hét cổ vũ cho “Quan Tài Đại Tướng Quân” của Lưu Hoành Thuận. Qua chừng sáu hiệp, “Kim Đầu Bá Vương” chống đỡ không nổi, quay đầu bỏ chạy. Người xem đồng loạt vỗ tay, trầm trồ khen ngợi, Lưu Hoành Thuận cũng thở phào một hơi, cho rằng thắng bại đã phân, Dế chọi Cổ Lộ Câu đúng là không tầm thường. Nào ngờ Kim Đầu Bá Vương đột nhiên nhảy lên thành vại, tiếp theo lao đến phía sau Quan Tài Đại Tướng Quân, hai cái nanh lúc đóng lúc mở, cắn chặt chân đối thủ. Người xem xung quanh chết đứng, chẳng ai thốt ra được tiếng nào. Không nói cũng biết, Lưu Hoành Thuận lại bại trận lần nữa, trước sau hai trận thua bốn mươi đồng bạc. Vị khách mỉa mai nói: “Con Quan Tài Đại Tướng Quân của huynh đài thực sự rất lợi hại, có thể nói là trăm dặm mới tìm được một, thế nhưng so với Vua dế phương Nam của ta, thì vẫn còn kém hơn ba phần. Sao nào… Có dám té ngã đứng dậy, ngày mai đấu một trận phục thù hay không?”
Thế này đúng là khinh người quá đáng, tục ngữ có câu “Giết người bất quá đầu chạm đất”. Lưu Hoành Thuận há có thể bị Vị khách này dọa sợ, vẫn nói: người tranh một hơi thở, Phật vì một nén nhang (sống trên đời phải có chí khí), bại một trận cũng không quan trọng, cùng lắm thì đập nồi bán sắt/chém tay chặt chân trả cho hắn, nếu lúc này nói hai chữ “Không dám”, về sau còn mặt mũi nào ra khỏi cửa? Không sợ không đủ ăn, chỉ sợ tức nghẹn họng, lập tức ký cam kết cùng Vị khách kia, ước định sáng sớm mai sẽ tái chiến, một trận bốn mươi đồng bạc, Lưu Hoành Thuận đã thua hai trận, tổng cộng phải trả Vị khách kia tám mươi đồng. Anh ta nổi giận đùng đùng, rời khỏi Miếu Thổ Địa, về nhà thay cảnh phục, đi đến đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu làm việc, nghĩ tới nghĩ lui không ra đối sách. “Quan Tài Đại Tướng Quân” ở Cổ Lộ Câu có thể coi là Vua dế phương Bắc, đến rắn độc cũng đánh cho bỏ chạy, vậy mà không địch nổi Kim Đầu Bá Vương, đêm nay phải trực ban ở đồn cảnh sát, biết đi đâu tìm Dế đây?
(Còn tiếp…)