Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP
2.
Chơi chọi dế ở đây, chín phần mười đều là kẻ thạo nghề, cả ngày chỉ quanh quẩn với việc Chọi dế. Vẫn có câu: trong nghề xem môn đạo, ngoài nghề xem náo nhiệt, lúc này đây, ai nấy gần như chết lặng. Dư Tứ Gia xấu hổ đứng dậy, lấy từ trong người ra mười đồng bạc, luyến tiếc đặt lên bàn, chọi dế cũng giống như đánh bạc, đã cược thì phải chấp nhận thắng thua, chơi xấu sẽ bôi nhọ thanh danh, sau này làm sao lăn lộn tại đấu trường? Tục ngữ nói: Thường chơi gần bờ sông, không thể không ướt giày, lần này, Dư Tứ Gia thực đúng là anh hùng ngã ngựa, kẻ biết bơi chết đuối dưới sông, sắc mặt xanh mét, đưa tiền cho vị khách kia, im lặng thở dài, rẽ đám đông ủ rũ rời đi. Thời đó mười đồng bạc cũng không ít, Lưu Hoành Thuận phá vụ án lớn, bất quá cũng chỉ được thưởng mười đồng, những năm Dân Quốc, hai đồng một bao bột mỳ trắng, đủ để làm bánh nướng, màn thầu, mỳ sợi… cho một nhà bốn người ăn cả tháng. Ngôn ngữ trong nghề có câu “Một con dế chọi - một con bò”, chơi lớn một phen, có khi sập cả núi vàng núi bạc, nhưng đối với người dân bình thường, chọi dế đặt cược lớn như vậy, không phải lúc nào cũng gặp.
Vị khách vẻ mặt đắc ý, vươn tay cầm mười đồng bạc, nhét vào trong túi, bản thân thắng tiền cũng phải tuyên bố vài câu, mở miệng để lộ khẩu âm không phải dân bản địa: “Các vị, lâu nay vẫn nghe dế phương Bắc lợi hại, tại hạ sớm đã muốn học hỏi, vì vậy ngàn dặm xa xôi đến quý bảo địa, nhưng không ngờ, Dế chọi Thiên Tân Vệ bất quá cũng chỉ vậy mà thôi, nếu như không ai dám tham gia, ngày mai tại hạ sẽ về nhà, hẹn gặp lại lần sau!” Dứt lời liền đứng dậy, tay xách lồng chim, tay bưng ấm trà, chuẩn bị rời đi.
Một lời nói ra, để lộ ý khinh thường, người khác nghe xong chẳng nói gì, nhưng Lưu Hoành Thuận lại thấy không lọt tai, đây không phải vấn đề tiền nong, mà là động đến lòng tự trọng, đàn ông Thiên Tân Vệ, bất kể già trẻ lớn bé đều không thể bị mất mặt, dựa vào cái gì, để một người xứ khác như ngươi nói ra nói vào? Vì thế tiến lên ngăn cản, chỉ mặt Vị khách kia, nói: “Có dám đấu với ta một ván hay không?”
Lời vừa ra khỏi miệng, mọi người sôi nổi liếc qua, thầm nhủ kẻ nào không biết tìm đường chết? Thấy người nói chính là Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận, lập tức có kẻ chen mồm: “Đúng đúng đúng, Lưu gia của chúng ta là vua dế phương Bắc, chỉ cần ngài ra tay, không tin không thu thập được ngươi!” Thế này đổ dầu vào lửa. Cũng có người tốt bụng, khẽ kéo góc áo Lưu Hoành Thuận, nhỏ giọng nói: “Lưu gia, ngài nên suy nghĩ cho kỹ, Dế đầu vàng - Kim Đầu Bá Vương của người này quá lợi hại, đến Dư Tứ Gia cũng phải chịu thiệt thòi, chọi liên tục mười ba ván, chưa bàn đến thắng bại, loại dế gì có thể đấu nhiều đến thế? Chúng ta chơi Chọi dế không phải ngày một ngày hai, ngài đã từng thấy con dế nào khoẻ vậy chưa? Tôi nghe người ta nói, vị này chuyên đấu dế tại phương Nam, dế của hắn đều được bắt từ mồ hoang/nhà ma, thân đầy tà khí, dế bình thường không đối phó được đâu, lần này đến Thiên Tân Vệ, chỉ e có ý đồ bất thiện!”
Lưu Hoành Thuận nghe xong càng thêm tức giận, thầm nghĩ: “Trong Trùng Phổ nào có ghi danh Dế chọi phương Nam? Đúng là gà rừng không tên, giày rơm không hiệu, Lưu Hoành Thuận ta không tin mấy chuyện tà ám, nhất định phải cùng hắn phân cao thấp, bằng không nuốt không trôi cục tức này.” Anh ta khoanh tay trước ngực, nói với Vị khách kia: “Lưu Hoành Thuận ta không muốn mang danh ma cũ bắt nạt ma mới, nghe nói con Kim Đầu Bá Vương của ngươi đã chọi liền mười ba trận, có nên để nó tiếp tục thi đấu, hay là đổi một con khác?”
Vị khách chỉ mang theo một con Dế chọi, cũng không để Lưu Hoành Thuận trong mắt, xua tay nói không cần trì hoãn, có thể lập tức tham gia thi đấu, bất luận thắng thua, tuyệt không hai lời.
Lưu Hoành Thuận trong lòng bực bội, lửa giận bùng lên, ta vốn có ý tốt hỏi ngươi, vậy mà ăn nói quá mức càn rỡ, chẳng phải cố ý châm dầu vào lửa sao? Cho dù Dế chọi phương Nam của ngươi lợi hại, con “Hắc Đầu Đại Lão Hổ” của ta cũng chẳng phải ăn chay, không dám nói hiếm có khó tìm, nhưng cũng tung hoành ngang dọc không địch thủ, luận cân nặng/hình thể, luận lực răng cũng đều là thượng phẩm, có thể để ngươi ở đó hù dọa sao? Vì thế lập tức lôi cân tiểu ly, đôi bên kẻ tám lạng người nửa cân, có thể tranh hơn thua, bỏ vào vại đấu, rút cọng cỏ tranh, không nói hai lời liền muốn động thủ.
Vị khách xua tay nói: “Không vội, không vội… huynh đài còn chưa làm rõ, trận này cược bao nhiêu, nếu chỉ là một hai đồng bạc, thứ cho ta không thể nhận lời.”
Xưa nay Lưu Hoành Thuận chọi dế, thắng thua chỉ cược nhiều nhất một đồng, anh ta cũng chẳng kiếm ăn bằng nghề này, cho nên không mang nhiều tiền trên người, tuy nhiên với tính tình của anh ta, thà bị người đánh chết, chứ không để người hù chết, huống chi đối phương lại là kẻ từ nơi khác tới, chẳng quan tâm nhiều tiền hay ít tiền, mặt mũi quyết không thể mất, lập tức đáp trả: “Vừa rồi Dư Tứ Gia cược mười đồng bạc, ta đặt gấp đôi, nếu thua ngươi cùng ta về nhà lấy tiền, nhất định không thiếu một xu một cắc!”
Vừa nghe, ai nấy đều ồ lên kinh ngạc, một trưởng đồn cảnh sát như Lưu Hoành Thuận, lương tháng được bao nhiêu tiền? Hai mươi đồng bạc đủ cho anh ta sống mấy tháng, đây đâu phải chọi dế, rõ ràng là đánh cược mạng sống a!
Vị khách kia nghe xong, đặt lồng chim cùng ấm trà xuống bàn, cất giọng châm chọc: “Nhà có bạc triệu khó tránh khỏi nhất thời eo hẹp, không mang đủ tiền cũng chẳng sao, vẫn có câu: lời nói gió bay, trận này nếu đã đặt cược, không bằng giấy trắng mực đen viết cho rõ ràng, tránh phát sinh phiền phức về sau.”
Lưu Hoành Thuận càng nghe càng bốc hoả, trong lòng thầm mắng: “Không ra ngoài hỏi xem, ba chữ Lưu Hoành Thuận này có thể quỵt tiền ngươi sao?” Tuy nhiên, người ta mới đến, cũng không quen biết anh ta, nói ra cũng để phân rõ phải trái, cho nên không tiện phản bác, không thôi lại bảo ma cũ bắt nạt ma mới, vì thế sai người lấy giấy bút, lập tức viết bản cam kết. Đôi bên ký tên điểm chỉ xong xuôi, lúc này mới khai đấu, đáng tiếc chưa đầy ba hiệp, “Hắc Đầu Đại Lão Hổ” đã bại trận. Lưu Hoành Thuận không phải hạng người không chấp nhận thất bại, ném con dế thua cuộc qua một bên, sau đó dẫn Vị khách về nhà lấy tiền. Vị khách nói: “Cũng không vội, thắng bại vốn là chuyện bình thường, biết đâu còn có cơ hội gỡ gạc, có dám đấu thêm một ván hay không, nếu thắng coi như trả xong, nếu thua sẽ nợ tổng cộng bốn mươi đồng bạc, không biết ý huynh đài thế nào?”
Người xung quanh đều nhận ra, Vị khách này chẳng có ý tốt, hắn đã phát hiện: Lưu Hoành Thuận là người khó chịu khuất phục, không giống với kẻ khác, thua cuộc là e ngại, hắn muốn thắng thêm nhiều tiền, cho nên mới đề nghị viết bản cam kết, giờ còn dùng lời nói khiêu khích anh ta, rõ ràng muốn dụ dỗ, ăn đậm một phen. Sống bằng nghề Chọi dế, thường có bốn loại người: thứ nhất là bắt dế, cái này nông dân chiếm đa số, chẳng quan tâm lớn nhỏ nhiều ít, bắt được là mang đi đổi tiền; thứ hai là trung gian buôn đi bán lại, sau khi thu mua dế chọi từ người bắt, chọn lựa những con có phẩm tướng tốt, qua tay có thể hét giá gấp mấy chục lần; thứ ba là chuyên môn nuôi dưỡng, dế qua tay họ huấn luyện mới có thể lên sàn thi đấu; cuối cùng chính là loại người như Vị khách này, dùng chọi dế để kiếm tiền, vì thắng mà bất chấp thủ đoạn. Mọi người xung quanh không tiện ngăn cản, đành hướng Lưu Hoành Thuận phồng mang trợn mắt, ra hiệu bảo anh ta tuyệt đối đừng mắc mưu.
Lưu Hoành Thuận đều nhìn ra hết, có điều tính tình vốn quật cường, thà gãy chứ không chịu cong, chân mày nhíu chặt liền nói: “Đã vậy, ngươi cứ chọn ngày đi?”
Vị khách giả bộ nghĩ ngợi: “Chọn ngày chi bằng đúng ngày, sáng sớm ngày mai, thế nào?”
Lưu Hoành Thuận không nói hai lời, ngày mai thì ngày mai, cùng đối phương đập tay lập thệ. Lời đã ra khỏi miệng, trong lòng lại cảm thấy không yên tâm, trên đường quay về không ngừng suy nghĩ, làm sao bắt được một con dế lợi hại, chuyển bại thành thắng? Nhớ ban ngày có người nói với mình, con Kim Đầu Bá Vương của Vị khách kia được bắt từ mồ hoang/nhà ma, chẳng lẽ nơi âm khí nặng có thể sinh ra loại dế tốt?
Trong sách có nói, Lưu Hoành Thuận chỉ chơi chọi dế, trước giờ không mua bán dế, bởi trong nghề có câu “Trùng bất quá giá”, lời này nên giải thích thế nào đây? Dế chọi nổi tiếng, sẽ có người muốn mua lại, ngày thường người đến tìm Lưu Hoành Thuận cũng không ít, vừa bước ra khỏi sân đấu, nhất định có kẻ vây quanh hỏi thăm, ngược lại, dế chọi bại trận, coi như không còn tác dụng, chỉ có thể vứt đi. Trước kia Lưu Hoành Thuận không chịu nổi người khác liều chết nhờ vả, từng nể mặt bán mấy con dế. Nói ra cũng thật kỳ quái, chỉ cần có ý định bán, sau khi ra giá, bất kể đối phương có mua hay không, về sau con dế đó cũng không chọi thắng. Lưu Hoành Thuận trải qua mấy lần phiền phức, không thể không tin chuyện tà môn, cho nên không bao giờ có ý định bán dế. Nếu có bằng hữu thành tâm thành ý muốn con dế của mình thì sao? Không có mặt mũi từ chối, chỉ đành không thu tiền, cũng không hỏi giá, chắp tay đưa cho người ta, người ta cầm dế đi thi đấu, thắng tiền có thể cho mình một phần, cái này gọi là “Ăn mừng”. Dế trong tay Lưu Hoành Thuận, phần lớn đều do anh ta bắt ở những nơi hoang dã, dựa vào bản lĩnh nhanh tay lẹ mắt, gan dạ sáng suốt, không con dế nào anh ta bắt không được, cũng không nơi nào anh ta không dám đến. Lưu Hoành Thuận quyết định bốc thuốc theo đơn, cũng đến nơi âm khí nặng để bắt dế chọi. Nghe nói cách thành Thiên Tân ba mươi dặm về phía Bắc, có một con sông đã khô cạn, nước bùn không quá đầu gối, cây ngải mọc um tùm, gọi là “Cổ Lộ Câu”. Những năm Dân Quốc binh hoang mã loạn, Đội Nhặt Xác thường ném người chết xuống đây, lâu ngày hình thành một cái mương chứa xác, nơi đó có rất nhiều bò cạp, rắn rết, đương nhiên không thiếu côn trùng có hại.
Lưu Hoành Thuận lòng nóng như lửa đốt, về đến nhà ăn vội mấy miếng cơm, thấy sắc trời đã muộn, tay xách một cây đèn bão, tay cầm vợt bắt côn trùng, từ hộp đựng dế đến các công cụ cần thiết đều có đủ, một đường đi thẳng đến Cổ Lộ Câu. Vẫn nói: “Bắt trùng nghe tiếng”, nếu một mình khởi hành vào ban đêm, đầu canh ra khỏi cửa, đến được Cổ Lộ Câu thì trời cũng đã sáng. Thế nhưng đôi chân Phi Mao Thối của Lưu Hoành Thuận đâu phải có tiếng mà không có miếng, chạy như bay đến bên bờ mương. Lúc này trăng mới lên cao, gió đêm thổi lạnh buốt, cỏ hoang lay động, chim bay ráo rác, thỏ chuột thất kinh, trong mương cỏ hoang mọc um tùm, phát ra tiếng kêu sàn sạt… thực sự khiến người cảm thấy lạnh sống lưng. Đội Nhặt Xác vứt thi thể ở đây, trước giờ không có quan tài, cùng lắm dùng tấm chiếu rách cuốn tạm bợ, hất xuống mương liền quay đầu rời đi, mặc cho gió táp mưa dầm, khắp nơi ngổn ngang xương trắng, xung quanh còn có rất nhiều mộ cổ từ tiền triều, ma chơi lập loè, côn trùng kêu rinh rích, hết đợt này đến đợt khác. Muốn bắt Dế, cần phải chú ý thời gian, Dế chọi chỉ ra ngoài kiếm ăn lúc đầu canh, trong vòng hai giờ tiếng kêu thịnh nhất, lỗ tai Lưu Hoành Thuận chính là cân tiểu ly, nghe rõ tiếng trùng kêu xa gần. Anh ta nóng lòng bắt Dế, gạt cỏ dại cao ngang đầu người, chui vào Cổ Lộ Câu, vừa qua canh ba, đã bắt được hơn mười con Dế chọi, hết thảy đều đầu to, thân dài, răng thô, chân khoẻ… bất quá trong mắt anh ta, lại chẳng có con nào dùng được, tính ra còn thua cả “Hắc Đầu Đại Lão Hổ” trước đây, muốn đánh bại “Kim Đầu Bá Vương” của Vị khách kia, không phải Trùng Vương Cổ Lộ Câu, e không thể. Đúng lúc này, chợt nghe một tràng tiếng sột soạt soạt vang lên, một con rắn chui ra từ dưới đống xương khô, thân to gần bằng cánh tay người, lớp vảy trên thân lấp lánh. Dưới ánh trăng, Lưu Hoành Thuận trông thấy rõ ràng, trên đầu rắn có một con dế chọi đen bóng, tiếng đập cánh giống như chuông đồng. Con rắn vùng vẫy một hồi, vất vả lắm mới hất văng được Dế chọi, sau đó lao vào bụi cỏ, dường như đang sợ hãi trốn tránh. Con dế rơi xuống đất, coi bộ vẫn diễu võ dương oai, đập cánh doạ dẫm, giống như Đại tướng quân thắng trận.
Nói theo ngôn ngữ trong nghề, thì “Trùng Vận” của Lưu Hoành Thuận đã tới, vậy cái gì kêu là Trùng Vận? Ví như hai người ra ngoài bắt dế, người đến trước nghe thấy tiếng kêu nhưng lại không tìm được, người đến sau vừa tới, con dế liền nhảy ra, đây gọi là “Trùng vận”, con dế này chính là của anh ta, thứ tự trước sau không quan trọng, cho nên mới có câu tục ngữ “Không phải người tìm vật, mà là vật tìm người”. Lưu Hoành Thuận mắt sáng tay nhanh, lập tức xông lên bắt lấy con dế, thật cẩn thận cất vào hộp đồng. Nương ánh trăng chăm chú quan sát, càng nhìn càng thích, con dế này khí thế hừng hực, đằng đằng sát khí, thân thể toàn vẹn, không thể chê vào đâu được. Anh ta tin, nó sẽ không chỉ thắng tiền, mà từ nay trở đi dám xưng danh “Bắc Trùng Vương”. Vì thế nâng niu giống như báu vật, mang thẳng về nhà, không màng ăn ngủ, trước tiên cho nó uống một giọt sương sớm, lại lấy ra một con Dế cơm, cùng bỏ vào trong hộp, dùng màng chắn ngăn cách ở giữa.
Có người hỏi, trời sáng đã phải tham gia thi đấu, sao chỉ cho dế uống nước mà không cho ăn, còn bỏ một con Dế cơm vào trong hộp? Bạn có điều không biết, đây là mánh khóe trong chọi dế, đói đến độ nhất định, đấu khí mới tràn đầy, tuy nhiên phải biết đâu là điểm dừng, đói quá sẽ không đủ sức, nói cách khác, bạn phải dựa vào kinh nghiệm bản thân để điều chỉnh sao cho phù hợp, dùng Dế cơm khiêu khích Dế chọi, một khi đấu khí dâng lên cực điểm, tham gia thi đấu có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Lưu Hoành Thuận thu xếp xong xuôi mới phát hiện, trên người mình dính toàn bùn đất, vừa bẩn lại vừa hôi thối, vội vàng rửa mặt thay quần áo, xốc lại tinh thần, chuẩn bị tái chiến vua dế phương Nam!
(Còn tiếp…)