Chương 2: NHẶT XÁC BẠCH CỐT THÁP
1.
Nhân sinh vốn dĩ năm canh mộng,
Thế sự xưa nay tựa ván cờ;
Đừng nói chết đi được siêu thoát,
Nhàn nhã ung dung có dám mơ.
Phần trước nói đến Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận truy bắt hung tặc về quy án, Trần Mặt Sẹo bắn chết Toản Thiên Báo trên Mỹ Nhân Đài, giúp dân chúng thành Thiên Tân diệt tai trừ họa. Vì tróc nã phi tặc, Tổng cục cảnh sát thành Thiên Tân đã treo thưởng một ngàn đồng bạc, chủ yếu do án này không nhỏ, nếu bắt sống được kẻ phạm tội, với chính quyền sẽ là công lao hạng nhất, cho nên mới chịu bỏ vốn lớn như vậy. Nói là một ngàn đồng bạc tiền thưởng, nhưng đến tay Lưu Hoành Thuận chỉ có mười đồng, cái này phải cảm ơn quan trên nâng đỡ, coi trọng anh ta. Công lao còn lại, đương nhiên thuộc về đại lão gia, cái này kêu: tranh danh vu triều, tranh lợi vu thị (ý nói tranh đoạt danh lợi), nên thăng quan thì thăng quan, nên lấy tiền thì lấy tiền, bên nào cũng có lợi, bất quá người ta thăng quan phát tài, đổi mũ thay quan phục, lại chẳng có nửa điểm liên quan tới nhân viên thời vụ của Đội Truy Nã. Lại nói, một ngàn đồng bạc này từ đâu ra? Đương nhiên không thể bảo quan trên rút tiền túi, kẻ làm quan không những không ra tiền, mà còn phải kiếm lời mới được, việc cần làm chính là xử án, giải thưởng thì do nhà giàu, thương hội địa phương bỏ ra, từ xưa đến nay nghèo không đấu với giàu, giàu không đấu với quan, kinh doanh buôn bán còn phải trông cậy chính quyền bảo hộ, quan kêu góp bao nhiêu thì chi bấy nhiêu. Tiền thưởng đến tay chính quyền, từ trên xuống dưới đều dính máu ăn phần, có thể chia mười đồng tiền cho Lưu Hoành Thuận đã là không tồi. Nha môn xã hội cũ nơi nào chả thế, chẳng đâu chịu nói rõ lý lẽ. Có điều dân chúng Thiên Tân Vệ đều biết, truy bắt Toản Thiên Báo chính là Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận. Người xưa vốn rất mê tín, nguyện dùng “Nhân quả báo ứng, tương sinh tương khắc” để bàn về chuyện này. Trong hẻm ngoài phố đồn đãi: dâm tặc thuộc Thủy, Lưu Hoành Thuận thuộc Hỏa, Toản Thiên Báo gặp phải khắc tinh, cho nên thua trong tay Lưu Hoành Thuận. Có người cãi: “Là Thủy khắc Hỏa mới đúng!”. Không sai, Thủy đương nhiên có thể khắc Hỏa, nhưng phải tốn bao nhiêu nước mới dập được lửa đây? Dâm tặc Toản Thiên Báo là tên cặn bã - cố vắt cũng chẳng ra giọt nước, đụng phải Hỏa Thần, có thể có kết cục tốt đẹp sao?
Vào ngày hành hình Toản Thiên Báo, Lưu Hoành Thuận cũng đi xem, thời xưa tuần cảnh được phái đi phá án có luật bất thành văn, gọi là “Đi đến nơi - về đến chốn”. Phải tận mắt nhìn thấy phi tặc chịu tội, trong lòng Lưu Hoành Thuận mới yên tâm. Chỉ là không ngờ, Toản Thiên Báo trong đại lao ăn no ngủ kỹ, béo tròn mập mạp, ra pháp trường còn ăn mặc như lục lâm hào kiệt trên sân khấu, thời điểm dạo phố thị chúng nghênh ngang bước đi, bày ra bộ dáng thấy chết không sờn, tóm lại chỉ có một câu: không biết xấu hổ! Lưu Hoành Thuận đứng lẫn trong đám đông, xem đến giận dữ bất bình, một luồng khí nóng xông thẳng lên đầu, phi tặc làm nhiều việc ác, hại đời bao nhiêu đàn bà con gái, bàn tay nhuốm máu không dưới mấy chục mạng người, bị băm thành trăm ngàn mảnh cũng không đủ xoa dịu sự căm phẫn… Thế nhưng trông bộ dáng hiện tại của hắn, chẳng những không chịu hành hạ nơi đại lao, mà còn sống rất thoải mái, cứ thế giải lên pháp trường, ăn một viên kẹo đồng, tiễn về chầu Diêm Vương, chẳng phải quá hời cho hắn sao. Ai ngờ Súng Vàng - Trần Mặt Sẹo thi triển tuyệt kỹ, bắn liền 76 phát súng trên Mỹ Nhân Đài, biến Toản Thiên Báo thành tổ ong vò vẽ, không còn nhìn ra hình người, dân chúng xem náo nhiệt xung quanh đều vỗ tay, tỏ ý vui mừng, trầm trồ tán thưởng, thật đúng là “Thiên lý rõ ràng, thiện ác có báo”!
Hành hình kết thúc, bá tánh lần lượt ra về. Lưu Hoành Thuận theo dõi từ đầu đến cuối, âm thầm giơ ngón tay cái, khen ngợi kỹ thuật bắn súng của Trần Mặt Sẹo. Vừa xoay người định rời đi, lại thấy một lão đạo bước lên Mỹ Nhân Đài, bảo người của Đội Nhặt Xác dùng chiếu cuốn lấy thi thể Toản Thiên Báo, đặt lên một chiếc xe gỗ, chuẩn bị đưa đến Bạch Cốt Tháp để chôn.
Đế Thính Thú
Lưu Hoành Thuận nhận ra lão đạo này, đạo danh Lý Tử Long, không phải người địa phương, nửa năm trước không biết từ đâu đến Thiên Tân Vệ, cũng không phải giang hồ bán quẻ, chỉ nhặt xác chôn xương ở Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Quan, chưa từng thấy ông ta làm việc khác. Tòa Bạch Cốt Tháp này còn gọi Tháp Chôn Xương, dùng gạch xanh xây thành bảo tháp sáu cạnh bốn tầng, bên trong tầng tầng lớp lớp toàn xương trắng, xung quanh hết thảy đều là nghĩa địa. Trong tháp có một pho tượng Bồ Tát tọa Tây hướng Đông, bên dưới có Đế Thính Thú cõng liên hoa bảo đài, thoạt nhìn giống như Bồ Tát, nhưng mặt lại là đầu lâu, xem kỹ có thể dọa người nhảy dựng, Bồ Tát đâu có như vậy, theo lời các vị bô lão, đây không phải Bồ Tát, mà chính là “Bạch Cốt Nương Nương”. Xung quanh thành Thiên Tân có rất nhiều mồ hoang/đất hoang, gặp cảnh loạn lạc, thay triều đổi đại, khắp nơi đều có người chết, phơi thây nơi hoang dã. Thường có người tu đạo đi gom nhặt xương cốt, để vào trong tháp, an táng cúng bái đều vì tích đức làm việc thiện. Vì sao Lưu Hoành Thuận lại biết lão đạo Lý Tử Long chuyên nhặt xác ở Bạch Cốt Tháp? Vậy phải kể chuyện xảy ra trước đó:
Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận bắt Toản Thiên Báo về quy án, được thưởng mười đồng bạc. Thành viên chữ đen (thời vụ) trong Đội Truy Nã không có lương bổng, phá án bắt đạo tặc, mới được một phần khen thưởng. Đối với Lưu Hoành Thuận, mười đồng này cũng không ít, ngày thường anh ta làm trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, mỗi tháng lãnh sáu đồng tiền. Có người hỏi: một tháng sáu đồng, có đủ sống hay không? Nếu cứ như Lưu Hoành Thuận, đương nhiên dư dả, ở trong căn nhà tổ tiên để lại, không quá nhiều phòng, cũng đã cũ nát, nhưng không cần trả tiền thuê nhà, coi như bớt được một phần chi tiêu. Còn lại chính là ăn uống, khi ấy mọi thứ đều rất rẻ, hai xu một cặp bánh vừng quẩy rán, một xu bánh vừng, một xu quẩy rán. Người dân có thói quen quy đổi đồng bạc thành xu, như vậy mua bán sẽ tiện hơn. Vậy một đồng bạc có thể đổi được bao nhiêu xu? Cái này cũng không cố định, nhiều thì sáu trăm, ít thì ba trăm. Lúc đó, một đồng bạc có thể đổi bốn trăm tám mươi xu, thực tế phải là năm trăm, nhưng không thể đổi nhiều như vậy, bởi anh đổi tiền với người ta, người ta sẽ khấu trừ một chút, coi như tiền lãi. Những năm Dân Quốc giá hàng ổn định, hai/ba đồng bạc đủ nuôi sống một gia đình trong một tháng, trong tay có sáu đồng, đương nhiên sống tốt. Lưu Hoành Thuận là con độc nhất, trên không anh, dưới không em, một người ăn no cả nhà không đói bụng, ngày thường chẳng mấy chi tiêu, vậy tiền dư để làm gì? Lúc trước có nói, đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu nằm tại phía Bắc cửa sông Tam Xoá, cách thành Thiên Tân một con sông, các hộ dân ở đây đều là người cùng khổ, vừa mở mắt đã phải ra ngoài, dốc sức kiếm ăn từng bữa, nhà nghèo không có gì đáng trộm, đạo tặc cũng chẳng thèm ghé thăm, quanh năm không có nổi mấy vụ án, cùng lắm chỉ là phu thê lục đục, huynh đệ bất hòa, hàng xóm tranh cãi… Làm tuần cảnh ở nơi như vậy, thời gian rảnh thì nhiều, bận rộn thì ít. Lưu Hoành Thuận không chịu nổi cảnh nhàn rỗi, bảo anh ta ở yên một chỗ, còn khó chịu hơn ngồi trên đống lửa, anh ta không giống những cảnh sát khác, thân mặc cảnh phục, lang thang khắp nơi, chiếm Đông đoạt Tây, tiện tay thu lợi, mấy tệ nạn như ăn chơi đàng điếm, cờ bạc hút trích… anh ta đều không dính. Vẫn nói, người sống trên đời, ai chẳng có một hai thú vui tiêu khiển? Lưu Hoành Thuận cũng không ngoại lệ, anh ta thích “chọi dế”. chọi dế chính là Chọi dế, thổ ngữ Thiên Tân Vệ kêu “Cắn dế”. Chơi cái này cũng cần đặt cược, bằng không chẳng ai muốn chơi, nhỏ thì dăm ba đồng, lớn thì tám mười vạn, thậm chí có người tán gia bại sản vì nó. Lưu Hoành Thuận không phải thánh nhân thoát tục, cũng có lòng tranh cao thấp/thắng thua, chơi nhiều thành nghiện.
Thời đó đến nơi Chọi dế, ai cũng cung kính gọi anh ta một tiếng “Lưu gia”. Đó là vì người xưa trọng lễ nghĩa, gặp mặt thường chào hỏi khách khí, bất quá tại chỗ này, nếu thật sự muốn người ta xem trọng, đương nhiên phải lấy Dế ra để nói chuyện. Chào hỏi khách khí xong, sẽ có người bước tới ướm hỏi: “Lưu gia, có thứ tốt đừng chơi một mình, lấy ra cho chúng tôi mở mang tầm mắt, nếu đúng là cực phẩm, hôm nay mọi người sẽ theo ngài, thắng tiền đương nhiên mua trà ngon tạ ơn!” Nếu trong tay Lưu Hoành Thuận có hàng, nhất định sẽ đi thẳng vào nơi thi đấu. Giữa sân có để một bệ đá hoặc bàn gỗ, bên trên đặt một cái vại đấu dế, xung quanh bày mấy chiếc ghế băng. Từ bàn tới ghế chẳng cái nào lành lặn, ném ra đường không ai thèm nhặt, thế nhưng chẳng ai bận tâm việc này, đây đâu phải chỗ ăn cơm/xem diễn kịch, còn muốn ngồi được thoải mái sao, cứ tuỳ tiện chắp vá mà dùng. Lưu Hoành Thuận ngồi xuống hàng ghế đối diện cái vại, ung dung lấy một chiếc hộp nhỏ, chìa ra cho mọi người xem. Đây là hộp đựng dế, làm bằng đồng, chỉ có ở Thiên Tân Vệ, bình thường chia ra làm hai loại: đồng thau và đồng trắng, đồng trắng giá cả sẽ cao hơn, dài ba tấc, rộng một tấc, thân dài, hai đầu tròn, nắp có lỗ thông khí, được khắc chữ hay trạm trổ hoa văn, bề mặt có một tấm kính, có thể nhìn thấy dế chọi bên trong. Mọi người xúm vào ngắm nghía/bàn tán sôi nổi, anh một câu tôi một câu, ca ngợi con dế lên tận mây xanh. Lúc này, Lưu Hoành Thuận mới từ từ kéo nắp hộp, lấy dế cưng đặt lên cân tiểu ly, tại sao phải làm vậy? Theo quy củ, chỉ hai con dế có trọng lượng ngang nhau mới được cùng thi đấu. Tục ngữ nói: “Bảy li là vương, tám li vì báu vật, chín li trở lên chẳng thể tìm”, thực ra cũng không hẳn là vậy, không phải không có dế chọi dài trên một tấc, chẳng qua trăm năm khó gặp mà thôi. Đôi lúc, nếu bạn không tinh tường, bắt được Dế cơm lại nhầm là Dế chọi, từ đầu tới đuôi dài một tấc hai, mang đến đấu trường sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, thay vì dùng để chọi, không bằng mang về nhà chiên giòn, còn có thể nhắm một bữa rượu.
Sau khi dùng cân tiểu ly so trọng lượng, Dế chọi sẽ được thả vào trong vại, trước khi khai chiến, đôi bên tiến hành đặt cược, người xem có thể chọn lựa, xem con dế nào tốt để theo, dựa vào mắt nhìn đánh cuộc vận khí, nếu thắng có thể ăn một phần tiền. Tiếp theo, mỗi bên cầm một nhánh cỏ tranh, khều sợi râu của con dế, kích thích đấu khí, chiêu thức này rất đặc trưng, người khác nhau thủ pháp cũng khác nhau, cho đến khi hai con dế đều “nhe nanh”, mở vách ngăn trong vại, để chúng lao vào nhau tranh cao thấp. Người đặt cược xung quanh vươn cổ trợn mắt, dùng sức dậm chân, hận không thể tự mình lao vào cắn xé, miệng cũng không hề nhàn rỗi, trầm trồ khen ngợi, mắng chửi ầm ĩ, trong lúc nhất thời tiếng ồn nổi lên khắp nơi, náo nhiệt như chưa từng náo nhiệt.
Từ khi Toản Thiên Báo bị bắt về quy án tới nay, trong ngoài thành yên ổn hơn rất nhiều, đạo tặc lớn nhỏ đều ngoan ngoãn, không có bản lĩnh lên trời xuống đất, ai dám phạm án trong tầm mắt của Lưu gia? Đơn cử như ngày hôm nay, vừa lúc Lưu Hoành Thuận tan sở, dạo quanh Miếu thổ địa, trông thấy rất nhiều người tụ tập một chỗ, chen chúc tầng trong tầng ngoài, chật kín không một khe hở, gió cũng không thể lọt qua, chỉ là người xem tuy nhiều, nhưng lại không giống mọi khi, chẳng ai nói câu nào, cả đám như uống phải thuốc câm, im lặng như tờ. Lưu Hoành Thuận trong lòng khó hiểu, rẽ đám đông đi vào, phát hiện giữa sân có hai người đang ngồi, nhìn chằm chằm vại đấu dế, không hề chớp mắt. Anh ta nhận ra ông già bên trái, chính là Dư Km Sơn - Dư Tứ Gia, tiền bối chọi dế khu vực cuối Cửu Hà, bình thường không dễ dàng thi đấu cùng người khác, chỉ đứng bên cạnh quan sát, rất ít khi thấy ông ta tham gia. Tục ngữ nói “Người càng già càng xảo trá, ngựa càng già càng linh hoạt, thỏ già chim ưng cũng khó bắt”, vị này chính là gừng càng già càng cay, phải nắm chắc chín phần thắng lợi mới ra tay, đã xuất chiêu thì nhất định giành phần thắng, tuy nhiên đặt cược không lớn, đám người này mấy ai có tiền, kiếm đủ vài ba đồng, nuôi sống già trẻ lớn bé trong nhà đã là không tồi. Lúc này Dư Tứ Gia đã không còn giữ nổi bình tĩnh, trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt đỏ bừng, nghiến răng bặm môi, nắm tay siết chặt, bộ dáng vô cùng căng thẳng. Vị bên phải trông khá lạ mắt, trước giờ chưa từng gặp qua, trông cách ăn mặc có vẻ là khách từ nơi khác tới, ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người không cao, thân mặc áo dài, đầu đội mũ quả dưa, trên gắn một viên tử kim khấu, tay trái cầm lồng chim màu thiên thanh, cí điều bên trong lại không có chim, tay phải nâng ấm trà bạch sa, trông màu sắc có vẻ đã sử dụng từ rất lâu.
Tử Kim Khấu
Lưu Hoành Thuận vừa trông thấy cặp dế trong vại, hai mắt lập tức sáng ngời, thầm khen trong lòng: chiều dài không dưới bảy tám li, màu đen ánh tím, trơn nhẵn bóng loáng, thực sự là một con dế hiếm có khó tìm. Không đợi anh ta hiểu rõ tình huống, trận đấu trong vại đã phân thắng bại, một con dế bắn vọt ra ngoài, rơi xuống đất, hốt hoảng bỏ chạy. Con dế còn lại có đầu vàng thân đen, cũng đạp chân nhảy vọt lên thành vại, vểnh mặt giương cánh, để lộ khí thế bất phàm. Đám đông xem náo nhiệt nhìn đến choáng váng, trước giờ coi không ít trận đấu dế, nhưng chưa từng thấy con dế nào đánh bật đối thủ ra khỏi vại, huống hồ cái vại này ít nhất cũng sâu cả thước, vậy mà dế đầu vàng nhảy lên không cần tốn sức, chẳng lẽ đã thành tinh sao?
(Còn tiếp…)