TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 8.1

 Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI

8.

Toản Thiên Báo dựa vào bao năm “kinh nghiệm“, sống ung dung thoải mái trong đại lao, ngày ba bữa ăn no ngủ kỹ, muốn thứ gì có thứ ấy, lại không cần mất sức làm việc, đến cảnh ngục cũng phải cung phụng hắn. Tới ngày ra pháp trường, cả đám phạm nhân chỉ còn da bọc xương, trên người gánh không nổi hai lạng thịt, tàn tạ bơ phờ, riêng hắn lại mặt mũi hồng hào, oai phong bệ vệ, tăng chừng hai mươi cân so với trước khi vào nhà lao, lại khiến đám cảnh ngục góp tiền, đặt mua cho hắn một thân trang phục, trang điểm như anh hùng lục lâm trên sân khấu kịch, còn không biết xấu hổ, gài trên đầu một đóa “Thủ chính giới dâm hoa” *, vênh vang tự đắc, nghênh ngang bước đi. Lưu Hoành Thuận đứng lẫn trong đám đông, thấy Toản Thiên Báo như vậy, càng xem càng giận, tên dâm tặc này da mặt dày bao nhiêu? Cắt một miếng làm đế dày, hai năm rưỡi sau mới bị mòn!


Chú thích:

*Thủ chính giới dâm hoa:
Lục lâm hảo hán hành hiệp trượng nghĩa, không thiếu trường hợp hành tẩu vào ban đêm. Để phòng ngừa nhìn thấy thiếu phụ xinh đẹp, lòng nổi tà niệm, các võ sĩ sẽ đặc chế một đoá hoa sen kép bằng bạc, gài trên thái dương.


Bông sen này có tua rủ ngang khóe mắt. Thời điểm bất chợt nảy sinh ý nghĩ làm điều xằng bậy, tua rủ này sẽ rung động, quét ngang khóe mắt, nhắc nhở võ sĩ chớ phạm tà dâm, phụ nữ trong thiên hạ đều như tỷ muội ruột của mình, không thể có hành động cầm thú, một lòng thủ chính bài tà. Nói cách khác, đây chính là phòng tuyến cuối cùng bảo vệ tâm thần của võ sĩ. Người tập võ, chú ý võ đức. Võ công càng cao cường, càng yêu cầu tu dưỡng nội hàm, đức hạnh thâm hậu.


Toản Thiên Báo là phi tặc hành tẩu giang hồ, nếu sợ chết đã không dám phạm án nhiều như vậy, làm lần một sẽ không sợ làm lại lần hai, gây bao nhiêu hoạ cũng chỉ chết một lần, đầu rơi bất quá chỉ để lại vết sẹo, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán, trên đường ra pháp trường, vẫn vênh mặt huênh hoang, chiếm đủ oai phong. Bá tánh ngoài phố trong hẻm không rõ thế nào là dâm tặc Toản Thiên Báo, chỉ thấy trong số phạm nhân ra pháp trường có một vị như vậy, ăn mặc chẳng khác gì lên sân khấu hát tuồng, chân mang xiềng xích vẫn ngâm nga hát, thấy chết không sợ, hiên ngang lẫm liệt, còn tưởng rằng là anh hùng lục lâm hành hiệp trượng nghĩa, cướp phú tế bần, không khỏi sôi nổi trầm trồ khen ngợi. Bất quá vào đến pháp trường, chẳng ai tránh khỏi một phát súng. Tới đúng canh giờ, cả đám tử tù đều bị trói gô, bịt kín hai mắt, quỳ thành một hàng trên Mỹ Nhân Đài, có kẻ khóc đến long trời lở đất, có kẻ bĩnh cả ra quần, lại có kẻ run như cầy sấy… đã đến nước này, có hối cũng chẳng kịp.

Xung quanh bãi phơi gạch Tiểu Lưu Trang, người dân kéo đến xem xử quyết tầng tầng lớp lớp, tạo thành bức tường người, chật kín không kẽ hở. Có vị quan bước lên tuyên đọc tội trạng phạm nhân, nói cho dân chúng biết vì sao hôm nay hành hình. Đúng lúc này, từ phía đông, mọi người như thủy triều, ào ào dạt sang hai bên, chừa ra một con đường ở giữa, đằng trước có đội chiêng trống mở đường, gõ đến kinh thiên động địa, theo sau là một đoàn người ngựa, thì ra đao phủ xử quyết của Đội Chấp Pháp đã tới. Dẫn đầu là một người cưỡi ngựa, thân mặc quân phục, chân xỏ ủng da, vai choàng dải lụa, cúc áo bằng đồng cài trên cổ bóng loáng chói mắt, thắt lưng đeo bao da đựng súng, thực phải nói là oai phong lẫm liệt, đằng đằng sát khí. Mười mấy quân binh bám sát đằng sau, một đám nghiêm trang, cau mày trừng mắt, nện bước tiến về phía trước. Vị này là ai đây? Nói ra chỉ sợ thiên kinh địa khiếp, quỷ khóc thần sầu, mệnh danh tay Súng Vàng thiện xạ vùng đất cuối Cửu Hà, Thiên Tân Vệ - Trần Mặt Sẹo. Quả thực là đỉnh đỉnh đại danh, như sấm rền bên tai, cho dù chưa gặp cũng từng nghe qua.

Nghe nói, vị Trần Gia này thời trẻ từng tham gia hàng ngũ quân phiệt, anh dũng thiện chiến, bị đạn bắn sượt qua mắt, tuy con ngươi được bảo toàn, nhưng rốt cuộc không thể nhìn thấy đồ vật, hơn nữa còn lưu lại một vết sẹo trông ghê người, chẳng ai dám nhìn thẳng. Trần Gia chỉ còn một con mắt, vừa lúc luyện ngắm chuẩn mục tiêu, đỡ phải mắt nhắm mắt mở, kỹ thuật bắn súng vốn đã rất tốt, từ đây công phu càng thêm điêu luyện, nhắm chỗ nào chuẩn chỗ đó, nếu yêu cầu bắn xuyên cánh mũi trái, đảm bảo cánh mũi phải nguyên vẹn. Năm đó ra trận đánh nhau với người nước ngoài, Trần Gia một súng chọi hai, chưa từng thất thủ. Sau này cởi giáp về quê, làm đao phủ hành hình thuộc Đội Chấp Pháp thành Thiên Tân, phụ trách bắn chết phạm nhân, nhưng bất luận thời thế thay đổi thế nào, thân luôn mặc bộ quân phục ngày xưa, từ đầu tới chân chỉn chu gọn gàng. Dân chúng đặt cho hắn biệt danh “Thần súng”, là một trong Thất tuyệt của Thiên Tân Vệ.




Mặc dù xử bắn không nhiều quy tắc như chém đầu, nhưng chiêu trò cũng không hề ít, nếu tay nghề cao, đương nhiên có thể kiếm thêm một khoản thu nhập. Ví như vị này bị xử bắn, người nhà đem tiền đến nhờ cậy Trần Gia, thời điểm nổ súng ra tay đúng mực, tránh viên đạn xuyên thủng ra ngoài, trên đầu chỉ có một lỗ nhỏ, chết tức thì không phải chịu đau đớn, thi thể cũng hoàn chỉnh, khổ chủ dễ dàng thu liệm. Nhưng nếu gặp phải loại cường đạo tội ác tày trời, trước giờ chưa từng lưu tình, ra tay không chút kiêng nể, nhân tiện khiến dân chúng mở mang tầm mắt, nhắm chuẩn vị trí, một phát bắn ra, hộp sọ vỡ nát, óc văng xa đến hơn một trượng, thực chẳng khác gì “vạn đóa hoa đào nở”.

Trần Mặt Sẹo dẫn đội tiến vào pháp trường Tiểu Lưu Trang, mọi người hò reo như sấm dậy. Trần Mặt Sẹo thấy già trẻ lớn bé Thiên Tân Vệ đón chào mình như vậy, trong lòng cũng rất hào hứng, thế nhưng trên mặt lại không thể hiện chút nào, chỉ ngồi trên lưng ngựa, ôm quyền chắp tay chào tứ phía.

Có người nhanh nhảu, tiến lên nói với Trần Mặt Sẹo: “Trần Gia, hôm nay ra tay phải thật xuất sắc đấy!”

Trần Mặt Sẹo chỉ đáp một câu: “Các vị nhìn thì biết!”

Xung quanh lại có tiếng ồn ào: “Trần Gia, lấy Súng Vàng cho mọi người xem đi!”

Vị bên cạnh liền nói: “Súng Vàng có thể tùy tiện lấy ra sao, mỗi lần rút khỏi bao là có kẻ mất mạng, chẳng lẽ ngươi muốn thử súng?”

Trần Mặt Sẹo bật cười ha ha, khẽ hất dây cương, thúc ngựa xuyên qua đám đông, tới trước Mỹ Nhân Đài. Người khác xuống ngựa, thân mình đều dồn về phía trước, sau đó vượt chân qua mông ngựa, hạ xuống đất, Trần Mặt Sẹo thì khác, sống lưng thẳng tắp, chân phải hất về phía trước, lướt qua đầu ngựa, nhẹ nhàng hạ xuống, đầu gối không hề cong, bộ dáng vô cùng tiêu sái. Thuộc hạ lập tức chạy tới, tiếp nhận dây cương, mang ngựa đi buộc. Trần Mặt Sẹo sửa sang trang phục, chỉnh lại tay áo, tháo bỏ bao tay, phủi sạch bụi đất trên người, nhấc chân dậm “cộp” một tiếng, nghiêm trang cúi chào quan giám hình, tiếp nhận đại lệnh, chuẩn bị súng lục. Cây súng này quả thực khó lường, chính là khẩu Mâu-zơ (Mauser) tự động do Đức sản xuất, chứa được hai mươi viên đạn, toàn thân đen tuyền sáng bóng. Thời điểm xử bắn trên pháp trường, nếu người nhà phạm nhân hiếu kính không đủ hay phạm nhân tội ác tày trời, đầu viên đạn sẽ được cưa thành hình chữ thập, bắn lên người không phải thủng một lỗ bằng con mắt, mà là một lỗ lớn máu me đầm đìa. Chỉ cần Quan chấp đọc xong bản tóm tắt vụ án, hắn sẽ lập tức nổ súng.

Sân phơi gạch Tiểu Lưu Trang là khu đất hoang, địa thế trũng, ở giữa có một gò đất, cao hơn một thước, gọi là “Mỹ Nhân Đài”, ý nói lấy mất hồn, cái tên thật đẹp, nhưng lại là nơi lấy mạng người, không biết nơi này từng xử quyết bao nhiêu phạm nhân, đất dưới chân cũng trở nên đổi màu, do lâu ngày thấm đẫm máu tươi. Dân gian đồn rằng “Trong nhà có người bệnh lao hay thương hàn, bốc một nắm đất trên Mỹ Nhân Đài, mang về ăn cùng với tro hương, sẽ lập tức hết ho”. Cái này không phải không có đạo lý, chết nghẹn rồi thì ho sao được, chẳng lẽ là xác chết vùng dậy?!

Trong số phạm nhân trên Mỹ Nhân Đài hôm nay, Toản Thiên Báo tội danh nặng nhất, cho nên là kẻ cuối cùng chờ xử bắn, sau khi đọc xong bản tóm tắt vụ án, liền hạ lệnh bắn chết. Lúc này phần lớn dân chúng xem náo nhiệt mới biết, kẻ này là tên dâm tặc Toản Thiên Báo, một đêm gian sát hại năm con gái nhà lành, ai nấy đều hận đến nghiến răng nghiến lợi, không ít người nhổ nước bọt xuống đất, tỏ ý khinh thường, hối hận vì trước đó khen ngợi hắn hết lời. Người nhà năm thiếu nữ bị hắn hãm hại cũng đứng trong đám đông, vì muốn giải mối hận trong lòng, tranh nhau đưa tiền cho Trần Mặt Sẹo, bảo Trần Gia trăm triệu lần không được để tên dâm tặc này chết được thoải mái.

Trần Mặt Sẹo thu không ít tiền, cũng biết người dân đều hận ác tặc hại đời con gái, vì thế qua nói vài câu với quan giám hình, sau đó không chút do dự, đi đến trước mặt Toản Thiên Báo, “xoạt” một cái, giật mảnh vải bịt mắt phi tặc, để mọi người nhìn rõ mặt mũi. Sau đó phất tay gọi mấy tên thuộc hạ, mang đến hai sợi dây thừng, đầu gắn lưỡi câu bằng sắt. Loại móc này trông giống lưỡi liềm, vừa nhọn vừa dài, sắc bén vô cùng, loang loáng hàn quang, phản xạ ánh nắng khiến người chói mắt, xương sống toát ra một luồng khí lạnh. Không đợi Toản Thiên Báo hiểu ra chuyện gì, Trần Mặt Sẹo nâng lưỡi câu, móc xuyên hai bên xương quai xanh của Toản Thiên Báo. Đây là thủ đoạn chuyên đối phó phi tặc hay trọng phạm, hiện giờ rất ít người dùng, tuy chỉ bị thương da thịt, nhưng móc câu xuyên qua xương quai xanh, kẻ cắp bản lĩnh lớn đến đâu cũng không thể thi triển.

Toản Thiên Báo vừa rồi vẫn ngẩng cao đầu mà bước, bộ dáng hiên ngang lẫm liệt, giờ bị hai móc câu đâm xuyên, đau đến kêu la thất thanh, lớn tiếng chửi bới, trừng mắt nghiến răng, giận dữ nhìn Trần Mặt Sẹo, đám đông xem náo nhiệt xung quanh thi nhau trầm trồ khen ngợi. Trần Gia thấy mọi người reo hò, chẳng để ý Toản Thiên Báo thế nào, quay đầu chắp tay chào hỏi, lại lệnh cho thuộc hạ trói Toản Thiên Báo vào cột gỗ. Mấy tên thuộc hạ “vâng” một tiếng, hùng hổ xông lên phía trước, vặt sạch Thủ chính giới dâm hoa” trên đầu hắn, giật mạnh dây thừng gắn móc câu, kéo Toản Thiên Báo đến bên cây cột, mặt đất lưu lại hai vệt máu dài. Toản Thiên Báo đau đến không nói nên lời, chỉ biết gào thét. Cột gỗ này cao hơn đầu người, thân to hơn một vòng tay, chôn tại chính giữa Mỹ Nhân Đài, gốc được chống bởi ba cây trụ sắt, đỉnh có một   vòng sắt, lâu ngày đã biến thành màu đỏ sẫm, không rõ là rỉ sét hay máu khô, đám thuộc hạ kéo căng hai sợi dây thừng, xuyên qua vòng sắt, sau đó buộc cố định tại thân cột. Mấy tiểu tử này tuy kỹ năng bắn súng chưa luyện thành, nhưng lại biết hết chiêu trò thủ đoạn, Toản Thiên Báo bị buộc lơ lửng, lên không được xuống không xong, phải nhón mũi chân mới có thể chạm đất, tránh móc câu trên vai đâm sâu hơn, găm vào tận xương cốt, chịu không ít đau đớn, miệng liên tục mắng chửi cha mẹ tổ tông… câu nào khó nghe đều văng ra hết.

Trần Mặt Sẹo nghe được mấy lời không sạch sẽ từ miệng Toản Thiên Báo, tiến lên dùng tay siết dây thừng, khiến phi tặc đau đến nhe răng trợn mắt, toàn thân run lên bần bật, mồ hôi to như hạt đậu nành thi nhau chảy xuống, muốn chửi mà chửi không được, chỉ biết hít khí lạnh. Trần Mặt Sẹo nhếch miệng cười, nói: “Toản gia, hôm nay là Trần Mặt Sẹo ta đưa ngươi lên đường, tội trạng thế nào, ta đã nghe rõ, chỉ vì ngươi gây án tại nơi này, không tránh khỏi lấy mạng đền tội. Xưa nay chúng ta không oán không thù, Trần mỗ nổ súng chấp pháp, phụng mệnh hành sự, ra tay có lúc nặng lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, đừng trách ta hầu hạ không chu đáo.” Thời xưa, trên pháp trường có quy tắc bất thành văn, bất luận là chém đầu hay bắn chết, đao phủ hành hình không thể nói chuyện với phạm nhân, càng không thể báo tên họ của mình, đừng nói giết người, đồ tể giết gia súc cũng như vậy, tránh việc âm hồn bất tán, ác linh quấy rầy. Có điều, Trần Mặt Sẹo xuất thân binh nghiệp, dẫn quân xuất trận giết người vô số, bản thân không tin mấy quỷ thần, huống hồ việc của hắn là chấp hành pháp luật, giết ác nhân tức là làm việc thiện, chưa bao giờ sợ phạm nhân biết được tên tuổi của mình, biết thì càng tốt, đến lúc lên Diêm Vương Điện còn có thể khiến hắn nổi danh.

Dứt lời, Trần Mặt Sẹo quay lưng về phía Toản Thiên Báo, tiến về phía trước mười bước, tiếp theo xoay người, rút từ eo ra một khẩu súng lục Bờ-rao-ninh (Browning). Cây súng này thực sự rất bắt mắt, thân súng khắc hoa văn, tay cầm làm bằng ngà voi khảm đá quý, hai bên khắc phi mã, họng súng còn có đường rãnh, được Trần Mặt Sẹo luôn coi như báu vật, không dễ dàng lấy ra dùng. Người dân xem náo nhiệt xung quanh đều biết, đây là cây Súng Vàng của Trần Mặt Sẹo, không phải vì súng làm bằng vàng, mà là kỹ năng bắn súng giá trị như vàng, khiến người mở mang tầm mắt! Trần Mặt Sẹo bắn chết khác phạm nhân khác chỉ đi ba bước, đầu cũng không thèm ngoảnh lại, vẩy tay một cái là xong việc, thế nhưng khi bắn Toản Thiên Báo lại đi đến hơn chục bước, mặt đối mặt mà nổ súng, không hổ danh là Súng Vàng - Trần Mặt Sẹo! Trong lúc nhất thời, tiếng reo hò nổi lên tứ phía, ai nấy trầm trồ tán thưởng. Trần Gia thấy vậy, đương nhiên muốn đáp lại tấm thịnh tình, hướng đám đông, cao giọng hô: “Các vị hương thân phụ lão, phát súng đầu tiên này…. nên bắn chỗ nào?”

Lời vừa nói ra, Toản Thiên Báo thầm than trong lòng, chắc chắn có kẻ trả tiền, không muốn để ta chết được sảng khoái, hành hạ từng chút một, chẳng khác gì hình phạt tùng xẻo lăng trì thời xưa! Vì thế mạnh miệng chửi bới, coi như cho mình thêm chút can đảm: “Con mẹ nó, cái đồ rùa rụt cổ chết bằm, dám động đến Toản gia này không?”

Trần Mặt Sẹo ngẩng đầu, nhếch miệng nở nụ cười tà quái, từ khóe mắt đến chân mày đều khiến người khiếp sợ: “Toản gia tiết kiệm chút sức lực thì hơn, việc của ta không xong trong chốc lát, ngươi kêu một tiếng cha hai tiếng mẹ, không thấy mệt sao?”

Lời vừa thốt ra, Toản Thiên Báo sợ đến mức hồn bay phách tán, không dám ho he nửa chữ, “không xong trong chốc lát”… là ý gì đây? Đúng lúc này, chợt nghe xung quanh có người hét lớn: “Bắn lỗ tai trái!” Trần Mặt Sẹo ngắm cũng chẳng ngắm, giơ tay bắn một phát, lập tức Toản Thiên Báo phía đối diện gào lên đau đớn, toàn thân run rẩy, tai trái thủng một lỗ, máu chảy ròng ròng, khói bốc nghi ngút.

Dân chúng thấy Trần Gia bắn súng như thần, đồng loạt giơ ngón tay cái, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, trầm trồ khen ngợi không ngớt lời, có người mang theo thuốc lá thơm, châm một điếu chìa ra. Trần Mặt Sẹo tiếp nhận, nói một chữ “Tạ”, đứng tại chỗ rít hai hơi, vừa nhả vòng khói vừa hỏi: “Phát thứ hai, bắn chỗ nào?” Lại có người hô: “Tai phải!” Trần Gia gật đầu, giơ súng bóp cò, trúng ngay lỗ tai phải của Toản Thiên Báo.

Cứ thế, Trần Mặt Sẹo hỏi một câu, bắn một phát, đám người bên dưới lại hô một tiếng “hay”, còn Toản Thiên Báo thì kêu la thảm thiết, giữa chừng có người châm thuốc bưng trà, đưa điểm tâm, nhiều hộ buôn bán khá giả còn bỏ bao đỏ lì xì, đồng bạc thi nhau ném lên Mỹ Nhân Đài… hết thảy đều là tiền thưởng. Trần Gia nói nói cười cười, ung dung thong thả, càng bắn càng hăng say, cái gì kêu Tô Tần Bối Kiếm, thế nào là Trương Phi Biên Mã, tay phải mỏi thì đổi tay trái, cả hai đều chuẩn xác, súng trong tay điên qua đảo lại, trên tung dưới hứng, khiến người ở đây xem đến hoa cả mắt, miệng không khép lại được, trước giờ chưa từng thấy ai chơi súng như vậy! Trước sau tổng cộng 76 phát súng hành quyết Toản Thiên Báo, viên đạn cuối cùng mới bắn vào giữa đầu dâm tặc.

Trên Mỹ Nhân Đài, Toản Thiên Báo ăn 76  viên kẹo đồng của Trần Mặt Sẹo, trông chẳng khác gì tổ ong vò vẽ, toàn thân không có nổi chỗ nào lành lặn. Trần Gia ra tay rất có chừng có mực, 75 phát đầu đều tránh chỗ hiểm, chừa lại cho Toản Thiên Báo một hơi thở thoi thóp, chỉ phát súng cuối cùng mới thực sự kết liễu đời hắn. Bá tánh xem náo nhiệt đều vỗ tay tỏ ý vui mừng, tên dâm tặc xứng đáng nhận kết cục như vậy, thực đúng là “Đời người ai cũng đều phải chết, chỉ là chết đừng quá khó coi”.

Toản Thiên Báo không phải người địa phương, tội ác chồng chất, chết cũng không đền hết tội, thi thể bị bỏ lại pháp trường, chẳng có ai thu liệm. Lúc này, chợt thấy một lão đạo từ bên ngoài tiến vào. Ông ta trông đã lớn tuổi, tóc trên đầu búi cao, râu dài quá ngực, mày tằm mắt Phục Hy, sắc mặt xanh xám, tay cầm phất trần, lưng đeo kiếm gỗ, đầu đội đạo quan, thân mặc đạo bào, trông cũng có phần tiên phong đạo cốt. Trong tay lão đạo cầm một chiếc chuông đồng, bảo người của Đội Nhặt Xác thu lượm thi thể Toản Thiên Báo, phần đầu bị bắn nát cũng nhặt về, dùng chiếu cuộn lại, đặt lên xe gỗ, một đường đưa đến Bạch Cốt Tháp ngoài Tây Quan. Kể từ đây, Thành Thiên Tân bắt đầu xuất hiện quỷ ma quấy nhiễu!


(Hết chương 1)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com