Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI
7.
Phần trước có nói, phạm nhân trong tử lao ăn no uống say, không bị hành hạ, có thật vậy không? Đúng là có, tuy nhiên phải bảo người nhà mang tiền lót tay đúng chỗ, tục ngữ có câu “Làm quan tất có tư tâm, có tư tâm ắt sẽ làm việc xấu”, đặc biệt vào thời đó, trên có Tổng Cục Cảnh Sát, dưới có cảnh ngục, chỉ cần đưa đủ tiền, chẳng những không phải chịu tội, mà còn có thể hưởng phúc. Vừa vào ngục liền bị khóa cạnh thùng nước tiểu, giảm bớt tính nóng, hạ thấp uy phong, đưa đủ tiền thì lại khác, gông xiềng trên người đều được tháo bỏ, hút thuốc lá thơm, nước trà cũng bỏ đường trắng, chưa nói có ngon hay không, chỉ riêng điểm này thôi đã thấy sự khác biệt rất lớn. Hơn nữa, muốn ăn cái gì có cái nấy, muốn uống thứ gì có thứ ấy, cơm trong tù có thể chọn món, hoặc đặt hàng từ các tiệm ăn lớn trong thành, gà vịt thịt cá lúc nào cũng ngập miệng, rượu thì được hâm nóng ướp lạnh, mùa nào thức nấy, cần là có, ngủ phòng đơn, đông ấm hạ mát, giường nệm thơm tho sạch sẽ, suốt ngày có cả đám phạm nhân theo làm tùy tùng, đấm vai bóp chân hầu hạ, so với bên ngoài còn sung sướng hơn nhiều.
Toản Thiên Báo trên người không có tiền, cũng chẳng quen biết ai, vậy mà ăn no ngủ kỹ, tiêu dao tự tại trong nhà lao, quả thực vô cùng kỳ lạ. Lưu Hoành Thuận nào biết, thì ra tên đạo tặc này đầu óc linh hoạt, mồm mép hoạt bát, khoe khoang chiến tích mấy năm hái hoa trộm liễu, gian dâm tà đạo của mình cho đám phạm nhân - cảnh ngục nghe, miệng lưỡi trơn tru, kể đến vô cùng sống động, nước miếng văng tứ tung. Cái này cũng không khó hiểu, mấy người trong nhà lao trước giờ chưa từng nghe qua mấy chuyện như vậy, đừng nói tù lâu năm, đến tự do bên ngoài cũng chẳng biết nghe ở đâu, chuyện kiểu này nghe đã tai hơn nhiều so với chuyện kể đứng đắn, ngày thường bọn họ không có tiền đi nhà thổ, tàu nhanh cũng chỉ dăm ba phút, còn lâu mới được tận hưởng hương vị xuân sắc nhân gian như Toản đại gia, giờ được mô tả đến từng chi tiết, cả đám không khỏi tròn mắt há miệng, nước dãi chảy dài hơn hai thước.
Đặc biệt là đám cảnh ngục, cả ngày trông coi nhà giam, khác biệt chỉ là phạm nhân bên trong bọn họ bên ngoài, cách nhau một bức tường mà thôi, nói không dễ nghe thì chính là cùng ngồi tù. Phạm nhân chờ đến sau thu, ăn mấy viên kẹo đồng là xong việc, sớm chết sớm siêu sinh, coi như được giải thoát, còn cảnh ngục thì mãi mãi không có điểm cuối, ròng rã năm này qua năm khác, một khi còn làm nghề này, cả ngày chôn chân một chỗ, lương bổng thì hẻo đến đáng thương, cho dù có thể thu nhận hối lộ, cũng không chịu nổi tầng tầng lớp lớp bóc lột, đến tay bọn họ chỉ còn mấy đồng xu lẻ, không đủ nuôi sống gia đình, đương nhiên tiếc tiền nghe kể chuyện - chơi nhà thổ, trong đại lao có thể nghe mấy thứ mới lạ kích thích như vậy, thực chẳng dễ dàng gì. Tục ngữ có câu “Nghe chuyện nghe nút thắt, xem kịch xem cốt truyện”, Toản Thiên Báo không chỉ biết nói, đặc biệt còn biết lưu lại nút thắt, kể đến đoạn cao trào hấp dẫn liền dừng lại, muốn nghe thì chờ đến lần sau, còn phải mua rượu mua thịt cung phụng, chờ hắn ăn no uống say mới tiếp tục mở miệng, bằng không đánh chết hắn cũng không hé răng nửa lời.
Đám cảnh ngục tính vốn ngang ngược, có điều nghe nhiều thành nghiện, không nghe trong lòng ngứa ngáy, đành gom tiền mua đồ ăn thức uống cho hắn, ví như: lòng dê, thịt bò vụn, dạ dày lợn.v.v… Cũng không giam hắn chung với những phạm nhân khác, mà cho vào một phòng riêng, ban đêm ngủ, ban ngày ngồi xếp bằng, bên cạnh có cảnh ngục rót nước châm trà, cũng chẳng phải loại gì ngon, chỉ là lá trà vụn đun trong ấm đồng, pha đi pha lại, đã chẳng còn màu trà, nhưng ít nhiều vẫn có chút mùi vị, còn hơn uống nước lã. Toản Thiên Báo nhấp ngụm trà nóng, hắng giọng mấy tiếng, dùng tay vỗ đùi, bắt đầu câu chuyện. Thứ hắn kể không phải được truyền thụ, mà là trải nghiệm của bản thân, nói đến sống động như thật, hơn hẳn mấy tiên sinh chỉ biết kể chuyện bài bản, vừa bắt đầu đã ngâm nga mấy câu dẫn đề, tuy cũng có vần có điệu, nhưng từ ngữ lại khiến người rớt hàm, cái gì mà “Cởi áo/đai lưng nấp sau rèm, thẹn thùng e ấp thổi tắt đèn, kim châm đâm thủng đào hoa nhuỵ, không dám “ư ư” sướng một phen”.v.v.. toàn những câu linh tinh dâm đãng, càng nói càng khó nghe, mấy chỗ nhạy cảm vốn nên lược bớt thì lại được miêu tả vô cùng chỉ tiết, không ngóc ngách xó xỉnh nào hắn không kể ra được, nghe không rõ cứ việc hỏi, bảo đảm sẽ được giải đáp đến từng chân tơ kẽ tóc. Đám cảnh ngục thích nghe vô cùng, mặt ai cũng nở nụ cười nham nhở, khóe miệng ứa đầy nước dãi, trong người rạo rực, nhấp nhổm không yên. Theo cách gọi của nghệ nhân giang hồ, cái này kêu “Bả điểm khai thoại”, xem hôm nay tới nghe chuyện là hạng người gì, chọn nội dung sao cho phù hợp. Với những người kể chuyện có bản lĩnh, cho dù cùng một câu chuyện, nhưng cách kể sẽ không giống nhau. Ví như tiên sinh trên đài kể chuyện “Tam Quốc”, thấy phần lớn người đến nghe hôm nay mặc áo dài cổ trang, mắt đeo kính gọng vàng, tóc chia ngôi ba bảy, bôi dầu sáp bóng loáng, tất là kẻ có học, vậy sẽ kể cái gì mà “Tam Cố Mao Lư”, thế nào là “Thiệt Chiến Quần Nho”, dưới đài đương nhiên gật gù tán thưởng; nếu nghe chuyện là một đám mày cau mắt trợn, huyệt Thái Dương nổi phồng, mặt vuông hàm bạnh, chân dẫm lên ghế, tay cầm quạt giấy, mặt trên không vẽ Đạt Ma Lão Tổ thì cũng là Thập Bát La Hán, vừa nhìn đã biết là kẻ từng luyện qua mấy năm công phu, vậy sẽ kể “Quan Vân Trường năm qua ải trảm sáu tướng, Triệu Tử Long huyết chiến Trường Bản”, nhất định sẽ được thưởng thêm vài đồng; nếu nghe chuyện là du côn lưu manh, hai cánh tay phủ kín hình xăm, mặc áo phanh ngực, nhếch miệng khinh thường, đứng không ra đứng/ngồi không ra ngồi, vậy thì kể về đạo nghĩa giang hồ, huynh đệ thủ túc.v.v… lưu manh côn đồ trọng nghĩa khí, bị nói trúng tâm tư, cả đám nhiệt huyết dâng tràn, tiền thưởng cũng cho không ít.
Trong nhà lao làm gì có ai đứng đắn, từ cảnh ngục đến phạm nhân đều tham lam háo sắc, Toản Thiên Báo lại là dâm tặc hái hoa, có rất nhiều câu từ dâm đãng, chưa nói ban đêm đột nhập nhà dân, hại đời vợ con người ta, chỉ riêng việc hắn đi chơi kỹ viện, một hai năm cũng kể không hết. Đám người kia nghe đến phát nghiền, chịu thiệt thòi cung phụng hắn như đại gia, lúc nghe còn thỉnh thoảng chen vào một câu, giống như Toản Thiên Báo nói đến đoạn kỹ viện ở Thiên Tân Vệ có hàng gì tốt, có người không phục, cãi: hoa khôi đầu bảng Thiên Tân Vệ chính là “Dạ Lý Hoan” cuả Thải Phượng Lâu, nàng ta đích thực là hạng lẳng lơ, từ đầu đến chân trắng nõn mịn màng, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn thủ đoạn có thủ đoạn, nhiều tên đàn ông từ phòng nàng đi ra, hai chân đều mềm nhũn, toàn bộ Đội Truy Nã tiến vào cũng chịu cảnh toàn quân hủy diệt, khiến đại lao rộ lên một trận cười hô hố. Toản Thiên Báo lúc này mới lắc đầu xua tay, bảo hắn nói vậy không đúng. Diêu tỷ tốt nhất Thiên Tân Vệ không nằm trong kỹ viện, mà ở nhà thổ trái phép, lúc trước hắn từng chơi một cô nương như vậy, vốn là nha hoàn trong phủ Vương gia, đắc tội chủ nhân nên bị bán vào đây, từ nhỏ tới lớn đều ở bên hầu hạ Cách Cách, son phấn loại tốt, quần áo tơ lụa chủ tử không mặc… đều cho cô ta hết, cầm kỳ thư họa mưa dầm thấm lâu, mọi thứ tinh thông, đến năm mười bảy mười tám tuổi, bắt đầu trổ mã, khúc nào ra khúc ấy, làn da trắng nõn như ngọc, khuôn mặt căng mọng, thực không thua gì Cách Cách, mấy thứ dung chi tục phấn trong kỹ viện sao có thể so sánh. Mọi người nghe xong tấm tắc xuýt xoa, tâm trạng lâng lâng, hồn phách lên mây. Lúc này Toản Thiên Báo lại đổi giọng, nói nha hoàn kia tốt thì có tốt, nhưng chẳng thể bì kịp các cô nương trong gánh hát tại Giang Nam, phải gọi là khác nhau một trời một vực! Các cô nương Giang Nam, luận bộ dáng, luận tài năng, ai cũng thuộc hàng cực phẩm, có thể gọi là sắc nghệ song tuyệt, ngữ điệu mềm mại uyển chuyển, chỉ cần hé miệng nói chuyện, xương cốt cũng phải mềm nhũn. Hơn nữa, thăm gánh hát không giống chơi kỹ viện, không phải vào phòng là cởi quần trèo lên giường, trước tiên cần đặt đài sen, còn phải biết ngâm thơ đối câu, học đòi văn vẻ, trao qua đổi lại một hồi, cô nương thấy ngươi tài hoa, tâm ý tương thông, kết giao bằng hữu xong mới bằng lòng hầu hạ, bằng không ra bao nhiêu tiền cũng không thành, đến tay cũng sờ không được. Nếu có ý đồ cưỡng ép chơi ngông, trong gánh hát không thiếu kẻ biết võ, chắc chắn sẽ đánh ngươi thành dưa dập. Những cô nương đó ai cũng đẹp đến khuynh quốc khuynh thành, bế nguyệt tu hoa, tiên nữ trong tranh cũng chỉ vậy mà thôi. Năm đó Càn Long gia sáu lần xuống Giang Nam, chẳng phải quá nửa là vì các nàng hay sao?
Lại nói, Toản Thiên Báo “mở mang kiến thức” cho đám người trong nhà lao, hỗn tạp lung tung, không chỉ cảnh ngục thích nghe, mà đám phạm nhân cũng phát nghiền, thậm chí có kẻ nghe xong quên cả chết, hôm nay bị giải ra pháp trường vẫn còn hóng, không biết câu chuyện Toản gia kể hôm qua diễn biến ra sao?
(Còn tiếp)