TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 6.1

 Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI

6.

Lại nói, Toản Thiên Báo bị bắt về Tổng Cục Cảnh Sát khu vực Năm Sông, lúc này hắn đã hoàn toàn tuyệt vọng, chấp nhận gánh chịu hình phạt, không dám suy nghĩ lung tung. Tên phi tặc này làm toàn việc xấu, hành tẩu giang hồ nhiều năm, ra tay tàn nhẫn độc ác, đâu có để quan tuần trong mắt, khác với đám đạo tặc bắt gà trộm chó bình thường, vừa thấy quan liền sợ đến mức tè ra quần, huống chi trên người hắn còn có tuyệt chiêu, một khi thi triển Súc Cốt Pháp, gông xiềng trên tay, xích sắt dưới chân, trói chặt bao nhiêu cũng không sợ, thu mình trong nháy mắt là có thể thoát thân, khớp xương từ trên xuống dưới đều có thể biến hoá, chỉ cần đầu chui qua lỗ thủng, toàn thân cũng sẽ lọt ra ngoài. Nếu hắn nổi tà niệm, giở trò ngay trên công đường, mấy cảnh sát kia làm sao bắt được, thế nhưng hắn lại không dám làm vậy, là vì sao nào? Bởi bắt hắn lần này không phải người của Tổng Cục Cảnh Sát, mà là Lưu Hoành Thuận, bản thân từng lĩnh giáo sự lợi hại của anh ta, có vị gia gia này trong Đội Truy Nã, chạy đến đâu cũng bị bắt về, việc gì phải hao hơi tốn sức. Vẫn có câu:  “Hũ sành sao phá nổi miệng giếng”, Toản Thiên Báo biết trước kết cục của mình, sớm một ngày - muộn một ngày, chẳng có gì khác biệt, hơn nữa bị Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận bắt được, truyền ra ngoài cũng không mất mặt, cái này kêu anh hùng trọng hảo hán, hảo hán chuộng anh hùng, kỳ phùng địch thủ, có duyên gặp gỡ, chết cũng đáng. Vì thế nói với viên cảnh sát thẩm vấn: “Không cần dụng hình, ta nhất định không chạy, nhiều năm gây án, tung hoành khắp nơi, có bao nhiêu cái đầu cũng không đủ chém, giờ đã sẵn sàng, ngươi hỏi cái gì ta nói cái đó, tuyệt không giấu giếm bất cứ điều gì, người sống một đời, cỏ mọc một mùa, chết thế nào mà chẳng phải chết? Cùng lắm chờ đến mùa thu sang năm, ăn một viên kẹo đồng, hai mươi năm sau lại là một trang hảo hán!”

Căn cứ lời khai của Toản Thiên Báo, hắn khổ công mười năm, luyện thành một thân bản lĩnh, có điều lại không theo chính đạo, vừa xuất sư liền đi khắp nơi gây án, tiến ngàn nhà, nhập vạn hộ, chỉ để thực hiện một chữ “Thiết”. Trên giang hồ, “Thâu” và “Thiết” không giống nhau, mặc dù cùng có nghĩa là “Trộm” nhưng “Thâu” chỉ việc áp sát người khác, chú ý nhanh tay lẹ mắt, can đảm cẩn trọng, ngày xưa đích thực có ăn trộm thủ đoạn cao minh, vật người ta giấu trong đũng quần cũng có thể lấy đi, xong xuôi khổ chủ vẫn không hề phát hiện; “Thiết” chính là lẻn vào nhà ăn cắp tiền của, ngoại trừ thân thủ nhanh nhẹn, còn phải tai thính mắt tinh. Thời xưa coi trọng câu “Đạo diệc hữu đạo”, làm gì cũng phải có quy củ, nghề này cũng không ngoại lệ, trong giới lục lâm thời xưa không thiếu hiệp đạo cướp phú tế bần, tuy trên người đều mang chữ “Tặc”, nhưng không làm mấy chuyện hạ lưu đồi bại, tiểu tử Toản Thiên Báo tham dâm háo sắc, không chỉ đột nhập trộm cắp, mà còn nhiều lần ngang nhiên hại đời con gái nhà lành, xong việc chưa bao giờ lưu lại người sống. Vẫn có câu: “Vạn ác dâm cầm đầu”, giới lục lâm cũng không chứa chấp loại dâm tặc như vậy, kết quả bị người tóm được, cắt đứt gân chân, ném ra bãi tha ma chờ chết. Lại nói thời xưa có một loại dao đặc chế, đầu lưỡi dao có móc câu, đâm từ cổ chân xuyên ra ngoài, có thể kéo được gân chân, sợi gân lôi ra không chỉ bị cắt đứt, mà còn dùng kéo đồng nung nóng cắt ngắn đi một tấc.

Toản Thiên Báo bị mất một tấc gân chân, không chết cũng tàn phế, có điều mệnh hắn chưa tuyệt, gặp được dị nhân ra tay giúp đỡ, nối cho hắn hai sợi gân báo. Từ đó về sau, bản lĩnh bay nhảy chỉ tăng chứ không giảm, tinh lực cao gấp mười lần người thường, thường xuyên ăn thịt tươi thái mỏng, bất kể loại thịt gì, đều nguyện ý ăn sống, một ngày không làm chuyện ấy, toàn thân giống như bốc hỏa, miệng lưỡi bỏng rộp, ruột gan cồn cào, đứng ngồi không yên, thực có thể gọi là “con quỷ háo sắc”, trên giang hồ mệnh danh “Toản Thiên Báo”. Đáng tiếc hai sợi gân kia một dài một ngắn, ngày thường đi đứng cà thọt, đâu ngờ chó ngáp phải ruồi, vừa lúc có thể che mắt người đời, chẳng ai nghĩ một tên què lại chính là phi tặc khét tiếng. Hắn có thói quen trước khi gây án, đều âm thầm điều tra nghiên cứu địa hình, xem con gái nhà ai xinh đẹp, lén để lại ký hiệu trên cửa nhà người ta, không động thủ ngay, mà sẽ chờ gom đủ dăm ba người, làm trong một đêm mới thoả mãn. Gây án khắp đại giang nam bắc, chưa từng thất thủ lần nào, trong lòng đinh ninh không ai bắt được mình, ngang nhiên đi vào Thành Thiên Tân giữa ban ngày, không ngờ gặp phải oan gia kiếp trước, kiếp này đối đầu, bị Phi Mao Thối - Lưu Hoành Thuận bắt sống, đưa ra xét xử.

Toản Thiên Báo gây án nhiều năm, đi dọc hai bờ sông Hoàng Hà, đại giang nam bắc, oan hồn bám theo nhiều vô số kể, trong đó bất luận vụ án nào cũng đủ rơi đầu, kể ra e phải mất ba ngày ba đêm, khẩu cung thành lập, bị phán tội chết là việc đương nhiên. Từ thời Dân Quốc, xử quyết phạm nhân đã không còn chém đầu lăng trì, chờ gom đủ một nhóm là sau thu xử bắn. Lúc này cách thời điểm hành quyết chừng hai ba tháng, Toản Thiên Báo bị phán tử hình, nhốt trong tử lao, canh giữ nghiêm ngặt. Thời đó phạm nhân bị nhốt vào tử lao sẽ thế nào? Đương nhiên chính là chờ chết, mạng đã không còn là của mình, ai thèm quan tâm? Vẫn nói “Kẻ vi phạm vương pháp, không làm chủ bản thân”, quy tắc trong nhà lao còn lớn hơn cả trời, kêu ngồi không dám đứng, kêu đứng không dám nằm, chưa nói đám cảnh ngục như lang như hổ, giơ tay là đánh, há mồm là mắng, riêng việc ăn uống ngủ nghỉ đã phải chịu không ít dày vò, từ đầu đến chân gánh mấy chục cân xích sắt, bất kể làm gì cũng bị xiềng, không thể cởi ra. Ngày hai bữa, một cái bánh ngô lạnh ngắt, nửa quả cà muối, còn không được phân phát tử tế, không biết hiếu kính cảnh ngục, bánh sẽ bị ném thẳng xuống đất, dùng chân dẫm lên, nếu dám hé miệng đòi ăn bánh nướng, vậy thì xác định đi nửa hàm răng, kèm theo một trận mưa roi, đánh cho da thịt nát nhừ. Đến giờ đi ngủ, các phạm nhân sẽ lần lượt nằm lên mảnh ván, cảnh ngục đứng hai bên, dùng chân đá túi bụi, dồn bọn họ dính chặt vào nhau, cho đến khi không thể cựa quậy, sau đó lại đặt một tấm ván dày chừng hai tấc lên trên, mép có lỗ tròn, dùng xích sắt xuyên qua, khoá lại với ván giường, khiến các phạm nhân giống như bánh kẹp. Cả đêm không thể động đậy, cũng chẳng ai thèm quan tâm, muốn đi tiêu đi tiểu đành xử lý tại chỗ, mùa đông còn đỡ, cùng lắm chỉ bị lạnh cóng; nhưng tới ngày hè nóng bức, buổi sáng mở khóa, nhấc ván gỗ lên, hơi nóng từ trong phả ra, kèm theo mùi cứt đái khai thối, không rõ là của mình hay người nào, thực có thể hun chết người. Bị nhốt trong lao ngục, nếu thân thể xương cốt không rắn chắc, chỉ e chưa tới ngày hành hình, đã bị hành hạ đến chết, chết rồi thì thôi, trước giờ chẳng ai truy cứu, xác thì ném ra bãi tha ma cho chó ăn, coi như giúp quan trên tiết kiệm mấy viên đạn.

Chớp mắt đã tới ngày hành quyết, Đội Chấp Pháp đưa một nhóm tử tù ra khỏi đại lao, dùng dây thừng trói thành một chuỗi, dưới chân đeo cùm, giàn một hàng dài, lôi ra ngoài dạo phố thị chúng, một đường thẳng đến pháp trường.

Hôm đó Lưu Hoành Thuận cũng đi xem hành hình, pháp trường thành Thiên Tân nằm tại bãi phơi gạch Tiểu Lưu Trang ngoài Tây Môn. Dọc đường đi biển người tấp nập, chen vai sát cánh, hết thảy đều là dân chúng xem náo nhiệt, các hàng các quán ven đường đồng loạt đốt pháo. Thời xưa, người dân không có hoạt động giải trí gì, ngoại trừ nghe kể chuyện hay xem diễn kịch, đến thời Dân Quốc, tuy Thiên Tân Vệ đã có rạp chiếu phim, nhưng không phù hợp túi tiền của tầng lớp dân thường. Bởi vậy mỗi khi có hành quyết, trong thành còn náo nhiệt đông vui hơn cả năm mới, bắc thang, trèo tường, hai bên đường, thậm chí trên cây cũng toàn người là người, còn có rất nhiều hộ buôn bán nhỏ, ngồi ăn uống/hút thuốc/nhâm nhi tách trà, chẳng khác gì đi chợ phiên. Không ít cửa hiệu lớn treo biển đóng cửa vào ngày này, chưởng quầy dẫn theo tiểu nhị, tiểu nhị dẫn theo vợ, vợ dẫn theo con nhỏ, con nhỏ dắt theo chó… nói tóm lại, ngoại trừ nằm trong quan tài hay đã chôn xuống đất, còn đâu tất cả đều có mặt.

Diễu phố thị chúng trước khi xử tử, nhất định phải đi một vòng quanh thành. Khi ấy tường thành Thiên Tân đã bị phá hủy, tuy nhiên bố cục vẫn còn, trải dài từ Đông sang Tây, hẹp từ Bắc xuống Nam, bên trong thành có một hố nước. Mấy người lớn tuổi vẫn hay nói câu “Nhất khanh ngân tử nhất khanh thủy, nhất khanh quan mạo nhất khanh quỷ” (Một hố bạc một hố nước, một hố mũ quan một hố quỷ). Góc Tây Bắc là hố quỷ, bởi bên cạnh có miếu Thành Hoàng. Từ triều Thanh đến nay, phạm nhân bị giải ra pháp trường đều xuất phát từ nơi này, trước tiên dập đầu bái lạy Thành Hoàng Gia, tránh biến thành cô hồn dã quỷ “Miếu lớn không thu, miếu nhỏ không nhận”.

Xử quyết cùng ngày còn có mười mấy tử tù, không thiếu thổ phỉ giết người, cường đạo khét tiếng, đương nhiên cũng có kẻ hàm oan, làm ma chết thay, một đám gầy trơ xương, quần áo rách rưới, bước đi thất thểu, cong eo vẹo hông, mếu máo nhăn nhó, có oan cũng không biết tỏ cùng ai, dân chúng trong nhà ngoài hẻm trông thấy đều chép miệng lắc đầu, cái này gọi là “Nhân tâm tự thiết phi tự thiết, quan pháp như lô chân như lô” (ý nói: cho dù ý chí sắt đá, cuối cùng cũng có thể thay đổi, pháp luật uy nghiêm, phạm tội tất sẽ phải đền tội - trích Tế Công Toàn Truyện). Trong đó có một vị sắc mặt sáng ngời, tinh thần phơi phới. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài sạch sẽ tinh tươm, đầu đội mũ lục lăng, thân mặc áo tay bó xanh thẫm, mép viền chỉ vàng, eo thắt đai lụa, bên dưới là chiếc quần đỏ sẫm, chân đi giày đế mỏng, áo lông cừu khoác chéo người, trang điểm giống như hào kiệt lục lâm trên sân khấu. Nhướn mày, nhếch miệng, ngâm nga hát, ung dung đắc ý, nét mặt tươi, cho dù dưới chân mang xiềng xích, vẫn rảo bước thư thả, ưỡn ngực phình bụng, nghênh ngang đường hoàng, nếu không biết đây là tử tù sắp bị xử quyết, còn tưởng hắn là ông chủ gánh hát nổi tiếng nào đó, khiến dân chúng xem náo nhiệt xung quanh trầm trồ tán thưởng: Người này hiên ngang lẫm liệt ra pháp trường, thản nhiên đón nhận cái chết, thật không hổ là anh hùng hảo hán!


Lưu Hoành Thuận chăm chú nhìn kỹ, hoá ra vị này chẳng phải ai khác, chính là dâm tặc Toản Thiên Báo, trong lòng thắc mắc: Vị Toản đại gia này không quen biết ai tại thành Thiên Tân, tang vật trộm cướp cũng đều sung công, trên người chẳng có một xu, lấy đâu ra tiền đút lót quản ngục? Phạm nhân trong tử lao bị đối xử thế nào, không cần nói cũng biết, nhốt trong đại lao mấy tháng, không bị lột da đã là không tồi, thế nào lại nuôi đến tròn trịa trắng trẻo, trán tỏa hào quang? Thực đúng là “Xây cầu sửa đường mù loà hai mắt, giết người phóng hỏa con cháu hưởng phúc”, trên đời còn có thiên lý sao?


Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com