TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 5.1

 Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI


5.

Nói vậy, phi tặc kia có lai lịch gì? Xin thưa, hắn có biệt danh “Toản Thiên Báo”, là kẻ thường xuyên vào nhà hái hoa trộm liễu. Vừa nghe Lưu Hoành Thuận nói lời này, trong lòng không khỏi run sợ, chấn động toàn thân, biết Lưu Hoành Thuận là thành viên Đội Truy Nã, âm thầm dồn lực vào hai chân, đang muốn nhảy bật lên thoát thân. Không ngờ Lưu Hoành Thuận hành động trước hắn một bước, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, phóng ra Kim Qua Lưu Tinh, dưới ánh trăng chợt lóe hàn quang, chớp mắt đã quấn lấy cổ Toản Thiên Báo. Theo ý Lưu Hoành Thuận, không để phi tặc có cơ hội phân trần, trực tiếp giải về Tổng Cục Cảnh Sát báo cáo kết quả công tác, anh ta nào ngờ, Toản Thiên Báo thực không phải có tiếng không có miếng, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chớp mắt đã thi triển Súc Cốt Pháp, hai bả vai rút lại, co mình thoát khỏi sợi xích, nhảy về phía sau, cách xa chừng bảy tám trượng. Tên phi tặc này đúng là cao thủ - vừa ra tay đã hoá giải nguy nan, mới thử qua một chiêu, đã biết người đến lợi hại, nếu thật sự động tay động chân, tuyệt không phải đối thủ của người ta, tuy nhiên hắn ỷ vào thân pháp mau lẹ, cũng không thèm để Lưu Hoành Thuận trong mắt, nếu đã bị đối phương vạch trần tội lỗi, cũng không ngại báo ra danh tính: “Không tồi, án do Toản Thiên Báo ta làm, muốn bắt ông đây, phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!” Lời còn chưa dứt, chân đã đạp gió, xoay người cất bước chạy như bay. Tục ngữ nói “Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, Toản Thiên Báo đúng là không gặp may, đâu biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, xui xẻo gặp ngay khắc tinh tại nơi này, nếu là người khác, đương nhiên không đuổi kịp hắn, nhưng Lưu Hoành Thuận là ai nào? Danh hiệu Đệ nhất Phi Mao Thối Thiên Tân Vệ, cái anh ta luyện chính là 12 chú quyết thuộc chữ “Chạy”, bao gồm: “Vọt, băng, vượt, tránh, né, vươn, cưỡi, chuyển, dịch, truyền, lướt, bay”. Lưu Hoành Thuận biết “Thả cọp về núi, nhất định hại người”, kiểu gì cũng không thể để phi tặc chạy thoát! Lập tức thi triển công phu, đạp đất bay vụt lên, hai người một trước một sau, ngươi truy ta đuổi, vòng quanh Thành Thiên Tân. Toản Thiên Báo liều mạng cũng không thể cắt đuôi Lưu Hoành Thuận, nghe tiếng bước chân phía sau mỗi lúc một gần, không khỏi kinh hồn khiếp vía, hai chân mềm nhũn. Lưu Hoành Thuận vừa nhìn đã hiểu, vung Kim Qua chuẩn bị ném tới. Toản Thiên Báo đột nhiên dừng bước, thở hổn hển nói với Lưu Hoành Thuận: “Khoan hãy động thủ! Toản Thiên Báo ta tung hoành ngang dọc, lên núi cao, xuống biển sâu, một thân bản lĩnh gây án vô số, mạng người trong tay không một trăm cũng đến tám mươi, sớm biết sẽ có ngày đền mạng, không bị đao chém chết, cũng bị súng bắn tử vong. Nhân huynh đứng là anh hùng, nằm là hảo hán, hôm nay bại trên tay ngươi, ta cũng chấp nhận, bất quá cái ta nhận chính là số mệnh, không phải chân ngươi nhanh hơn ta, chỉ vì ta mới rời khỏi nhà thổ, một lần chơi sáu kỹ nữ, điên loan đảo phụng, hai chân đương nhiên chẳng còn sức, bằng không sao để ngươi bắt được?”

Làm tặc cũng phải có con mắt tinh ranh xảo quyệt, ngu ngốc đần độn không làm được nghề này. Phi tặc hái hoa Toản Thiên Báo thấy Lưu Hoành Thuận đuổi theo nửa ngày mới ra tay, chính là muốn tìm hiểu năng lực của mình, quan sát đánh giá kỹ càng, đủ thấy người này tính tình cẩn trọng, bản lĩnh không hề tầm thường, trong lúc nhất thời cũng nản lòng nhụt trí, dù sao cũng chạy không thoát, chi bằng dùng kế hoãn binh, không chừng có thể tìm đường sống trong cõi chết, mặc dù lúc này giơ tay chịu trói, nhưng hai mắt vẫn cố trợn trừng, bước đi nghênh ngang, ra vẻ hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

Không phải Lưu Hoành Thuận không biết dụng ý của Toản Thiên Báo, anh ta từng bắt vô số phi tặc, ngón tay ngón chân đếm không hết, trong đó không thiếu kẻ giả ngây giả dại, chơi đòn tâm lý… thế nhưng anh ta không hề để bụng, căn bản không coi Toản Thiên Báo ra gì, tuy nhiên muốn làm hắn tâm phục khẩu phục, không thể không thể hiện bản lĩnh, vì thế nói với Toản Thiên Báo: “Thiên Tân Vệ là nơi tuân thủ luật pháp, chưa bao giờ có kẻ gây án thoát tội, ta để ngươi nghỉ hẳn một ngày rồi chạy tiếp, không tin cứ việc bay lên trời.”

Toản Thiên Báo vừa nghe Lưu Hoành Thuận nói, khấp khởi mừng thầm, được đằng chân lại muốn lân đằng đầu: “Nghỉ ngơi thôi chưa đủ, nếu có bản lĩnh thì phải cho ta ăn no nữa kìa!”

Lưu Hoành Thuận gật đầu đồng ý, chẳng phải chỉ là ăn thôi sao? Có điều đêm hôm khuya khoắt, hàng quán đều đã đóng cửa, muốn ăn phải đến cổng thành, tìm nơi chuyên bán đồ ăn khuya. Nói là vậy, nhưng lúc này Thành Thiên Tân sớm đã không còn cổng, năm 1900, liên quân tám nước công chiếm Thiên Tân, tường thành đều đã bị phá hủy, khai thông bốn hướng đông, nam, tây, bắc, mặc dù không còn cổng thành, nhưng dân chúng vẫn quen gọi theo tên cũ, giống như mấy tên địa danh Đông môn nội, Bắc môn ngoại, Nam môn khẩu… vẫn được sử dụng cho đến ngày nay. Hai người một đuổi một chạy, vòng quanh Thành Thiên Tân cho tới nửa đêm, đến gần khu vực Tây Môn, có không ít quán ăn bán xuyên đêm, lúc này vẫn còn rất náo nhiệt. Hai người ngồi xuống, gọi nào là bánh nướng, nào là hoành thánh, Toản Thiên Báo cũng không khách khí, phồng mang trợn mắt, ăn ngấu ăn nghiến một hồi, đến khi căng bụng mới dùng tay quệt miệng, ngẩng đầu nói với Lưu Hoành Thuận: “Mới vừa ăn no, đồ ăn còn chưa xuống dạ dày, giờ mà chạy chẳng phải sẽ phun ra hết sao? Ngươi để ta nghỉ thêm một lát.” Lưu Hoành Thuận tóm được Toản Thiên Báo, giống như mèo bắt chuột, tên phi tặc này có bao nhiêu bản lĩnh, trong lòng anh ta đã rõ, biết hắn không thể bay lên trời/chui xuống đất, thiên la địa võng đã giăng, chẳng sợ ngươi giở trò, thực muốn xem tên phi tặc này còn có tuyệt chiêu gì. Chờ Toản Thiên Báo ăn no nghỉ đủ, lại uống thêm một bát trà lớn, ợ hơi mấy cái, duỗi chân duỗi tay cho đỡ mỏi, hai người lại một trước một sau, chạy thẳng về hướng Nam. Rốt cuộc Lưu Hoành Thuận đuổi theo bao xa, đuổi đến chỗ nào, chẳng ai rõ. Chỉ biết ba ngày sau, anh ta đưa Toản Thiên Báo cùng một bao vải đồ trộm cướp, quay về Tổng Cục Cảnh Sát thành Thiên Tân.

Dân gian tương truyền, “Phi Mao Thối” Lưu Hoành Thuận ngàn dặm truy hung/một sớm bắt tặc, khiến già trẻ lớn bé Thiên Tân Vệ đều nghẹt thở”. Dâm tặc hái hoa - Toản Thiên Báo bị bắt về quy án, không tránh khỏi thẩm vấn tra hỏi, đeo gông bỏ tù, chờ đến sau mùa thu, cắm thẻ bài xử quyết thị chúng, lúc này mới dẫn ra một đoạn chuyện ly kỳ đặc sắc “Súng bắn Mỹ Nhân Đài, nhặt xác Bạch Cốt Tháp”, muốn biết tiếp theo thế nào, xin mời xem phần sau.


(Còn tiếp)


Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com