TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 4.1

Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI


 4.

Thiên Tân Vệ tàu xe tấp nập, trăm nghề hội tụ, từ xưa đã là nơi có cả danh lẫn lợi, dễ khiến người sinh lòng làm việc xấu, trước đó không phải không có án hái hoa, nhưng sự kiện lần này quá lớn, trong một đêm kẻ gian đột nhập năm hộ gây án, hãm trước giết sau, không chừa ai sống sót, một dao cứa ngang yết hầu, máu văng tung tóe khắp nhà, thủ đoạn tàn nhẫn đến cực điểm, trong lúc nhất thời tin đồn nổi lên khắp nơi, khiến dân chúng trong thành ngoài thành lo lắng bất an. Cái này gọi là: truyện tốt truyền ba người, có đầu thì thiếu thân, truyện xấu truyền ba người, lá cây cũng mọc rễ. Trong vùng xảy ra vụ án lớn như vậy, không tránh khỏi xôn xao dư luận, Tổng Cục Cảnh Sát đương nhiên chịu áp lực không nhỏ, phái Đội Truy Nã đi khắp nơi tra xét, liên tiếp mấy ngày chẳng thu hoạch được gì, dân chúng bức xúc, bắt đầu mắng đám người mặc cảnh phục này chính là thùng rỗng kêu to, to mồm mà chẳng làm nên tích sự gì, chỉ biết ức hiếp người lương thiện, hạnh hoẹ bắt nạt dân chúng, tác oai tác quái, đến lúc bắt tặc thì cái rắm cũng rặn không nổi. Thực ra, Đội Truy Nã không hề nhàn rỗi, cơ hồ điều động toàn bộ lực lượng, xó xỉnh cũng không bỏ sót, tra xét cả những nơi chẳng ai nghĩ đến. Chỉ là vụ án này quá mức ly kỳ, trước tiên, năm khổ chủ đều là người lương thiện, ngày thường không gieo tai gây hoạ, làm gì có oan gia đối đầu; thứ hai, mấy thiếu nữ đều là con nhà gia giáo, trước giờ chưa từng bước chân ra khỏi cửa, tuyệt đối không phải hạng tuỳ tiện lẳng lơ; hơn nữa đêm xảy ra vụ án, cổng trước cổng sau đều khoá kín, chốt cửa cũng không hề nhúc nhích, cửa sổ phòng khuê nữ cũng không có vết cạy, cho nên suy đoán kẻ xấu lật mái ngói, tháo bỏ xà gồ, gây án xong theo đường cũ ra ngoài, lắp mái lại như cũ. Ngoài ra còn có một manh mối, do trước đó trời đổ mưa, mặt đất có bùn, kẻ gian đã lưu lại mấy dấu chân trong phòng, nông sâu không đồng nhất, vết rõ vết mờ, có thể thấy hắn bị thọt. Một tên dâm tặc què chân, cư nhiên có thể nhảy lên nóc nhà, tự khoét thủng một lỗ chui vào, trong một đêm giết năm người ở năm địa điểm khác nhau, cuỗm mất bao nhiêu vàng bạc trang sức, thần không biết, quỷ không hay, bản lĩnh này thật sự không nhỏ, nhất định là kẻ thạo nghề trên giang hồ.

Thời xưa, đạo tặc gây án, phần lớn là vì chữ tài, cũng có đạo nghĩa riêng, không ít kẻ cướp phú tế bần, cái này gọi là “Giang hồ tài, giang hồ tán”, không dễ dàng cướp đi sinh mạng con người, cũng sẽ không hãm hại vợ con người khác, hái hoa trộm liễu càng không được đồng đạo dung thứ. Đội Truy Nã bố trí nhân thủ, đi khắp nơi trong thành điều tra, chẳng khác gì mò kim đáy bể, Thiên Tân Vệ rộng lớn như vậy, đâu dễ dàng tìm ra? Người có chân thọt rất nhiều, chưa kể đám du côn vô lại, vì khoe khoang chiến tích bản thân, chân lành lặn cũng giả bộ bị què, bắt hết thực sự rất khó khăn. Có điều, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, Lưu Hoành Thuận vừa ra mặt, tên phi tặc kia đã đụng phải anh ta.

Ăn chén cơm này, phải quen biết nhiều loại người, thời xưa cảnh sát đều móc nối với đạo tặc, vì muốn bọn họ làm tai mắt cho mình, chỉ cần ăn trộm ăn cắp không quá lớn, ví như thuận tay rút cọng hành, lén lấy nửa củ tỏi, không tổn thương hay lấy mạng người khác, tổn thất không nhiều lắm… sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua, có khi còn che chở bọn họ, một khi xảy ra đại án, mới dễ dàng hỏi thăm tin tức. Lưu Hoành Thuận bảo mấy tên đạo tặc/lưu manh, bụi đời/ăn xin quen biết giúp mình tìm “đối tượng”, xem ra đã tìm được đúng người. Dân chúng không nhận ra kẻ gian, người trong nghề vừa nhìn đã biết. Lưu Hoành Thuận không giống những cảnh sát khác, ỷ thế bắt nạt, chỉ bằng thái độ không coi thường này, đạo tặc lớn nhỏ trong thành Thiên Tân đều nguyện ý lấy lòng, cam tâm tình nguyện làm việc cho anh ta, vừa nghe nói Lưu tuần cảnh muốn bắt phi tặc, liền dốc hết toàn lực nghe ngóng, có tin tức gì liền báo ngay. Cùng ngày có người nhắn lại, nói thấy một tên bị thọt, trông lạ mặt, giả thành phụ nữ nông thôn, vác tay nải to bự, đi vào một toà nhà ngoài Bắc môn, hành động lén lút, vừa thấy đã biết chẳng phải loại tốt lành. Tuần cảnh trên đường không để ý, nhưng không thể qua mặt đám đạo tặc trong khu vực.

Lưu Hoành Thuận biết được việc này, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quặc, đường đường là một nam nhân lại cải trang giả dạng, ăn mặc thành phụ nữ, nhất định là vì che giấu thân phận. Anh ta không dám chậm trễ, lập tức thay thường phục, đi đến tòa nhà kia, tìm chỗ ẩn nấp, chăm chú quan sát. Đến khoảng đầu canh, chợt nghe cửa mở chầm chậm, hai người phụ nữ một trước một sau bước ra. Lưu Hoành Thuận không chỉ nhanh chân, mà còn lẹ mắt, vừa thấy liền hiểu, người đi đằng trước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân mặc áo đỏ quần xanh, mặt trát phấn trắng bóc dày cộp, giống như mới chui ra từ lu bột, dáng đi õng ẹo, vừa nói vừa nhướn lông mày/đá lông nheo, ánh mắt lúng liếng, rõ ràng là Bảo Nhị Nương (tức Tú bà), xem ra tòa nhà này chính là một ổ gái giang hồ. Người đi phía sau ăn mặc như phụ nữ nông thôn, vai khoác tay nải, khăn trùm kín mặt, bước đi hơi tập tễnh, không nhìn kỹ không dễ dàng phát hiện. Chẳng cần hỏi cũng biết, đây là tên đàn ông giả dạng phụ nữ, hưởng thụ xong chuẩn bị rời đi, Bảo Nhị Nương thì đang mở cửa tiễn khách.

Gái giang hồ không giống gái kỹ viện, cửa lúc nào cũng đóng im ỉm, người ngoài không thể biết nơi đây có gì. Trong nhà thổ trái phép, đa số đều là thiếu nữ nhà lành, vì nghèo khó mới phải làm nghề buôn phấn bán hương, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn, sợ gặp phải người quen, mất hết thể diện, cho nên không tiếp những vị khách không rõ lai lịch.

Từ xưa tới nay, cảnh sát thấy đạo tặc như mèo thấy chuột, trông hình ngửi hơi liền biết. Lưu Hoành Thuận ăn chén cơm này, nhìn một cái là có thể nhận ra, kẻ này tuyệt đối không phải hạng lương thiện. Chờ Bảo Nhị Nương đóng cửa đi vào, tên khách làng chơi giả dạng phụ nữ kia bước chân vội vàng, cúi đầu đi về phía trước. Lưu Hoành Thuận không muốn rút dây động rừng, nhẹ nhàng bám theo từ xa, đến một khu đất hoang, chỉ thấy bên đường có cây cổ thụ, cành lá xum xuê, so với cây cối xung quanh chẳng khác gì chim hạc giữa bầy gà. Vị này đảo mắt nhìn bốn phía, thấy vắng lặng như tờ, lúc này mới gỡ khăn trùm đầu, lau sạch son phấn trên mặt, đi đến dưới tàng cây, nhún chân bật người nhảy lên cành, tay nải kê dưới đầu làm gối, thuận thế ngả mình, xem ra đã buồn ngủ.

Lưu Hoành Thuận âm thầm gật đầu, trong lòng biết kẻ này chín phần mười chính là phi tặc hái hoa, chưa nói đến công phu vượt nóc băng tường, người an phận thủ thường ai lại qua đêm trên cành cây? Cho dù không có tiền, tìm lò gạch cũ hay miếu hoang nghỉ tạm một đêm cũng thoải mái hơn ngủ trên cây, sở dĩ làm vậy, chỉ vì lo Đội Tuần Đêm tra hỏi. Một người nhún mình là có thể nhảy lên cây cao, eo không cong, lưng không gập, hoàn toàn bằng lực của hai chân, bản lĩnh thực không tầm thường, lướt trên mái nhà đương nhiên dễ như trở bàn tay. Hơn nữa vừa rồi xem ý tứ Bảo Nhị Nương, vị này chính là khách quen của nhà thổ trái phép, có thể thấy hắn là một tên tham dâm háo sắc. Lưu Hoành Thuận xác định phi tặc phạm án, có lòng bắt sống, nhưng đối phương đang tránh trên cây, không tiện ra tay, nếu kinh động kẻ gian, hắn sẽ thuận thế nhảy sang cây khác, đến lúc đó càng thêm khó bắt. Vẫn có câu: “Quan phán mười đường, chín đường dân không biết”, quan sai có rất nhiều biện pháp truy hung nã tặc, không nhất định vừa gặp đã động thủ. Lưu Hoành Thuận thoáng cau mày, suy tính kế sách, lập tức bước ra từ trong bóng tối, chậm rãi tiến về hướng cây cổ thụ, ôm quyền nói: 


“Đường chia bao ngả đã phân minh, 

Dám hỏi nhân huynh rõ tính danh. 

Nguồn gốc từ đâu ai minh chứng, 

Phải chăng long hổ tại châu/thành? 

Đồng đạo hay không xin xác nhận, 

Chỉ e nhầm lẫn, phụ nghĩa tình. 

Bằng hữu trên cây, hãy ra mặt…”


Đây là tiếng lóng, gọi là “Bằng hữu thoại”, kẻ ăn cơm giang hồ đều hiểu, ý tứ đại khái muốn hỏi đối phương có lai lịch gì, ngày thường hành tẩu nơi nào, có lưu danh hiệu tại đây hay không... Lưu Hoành Thuận làm việc ở Đội Truy Nã, nói cách khác thì chính là “Bạch đạo”, đương nhiên biết nói tiếng lóng, bằng không đôi bên chạm mặt, ngươi nói ta nghe không hiểu, làm sao bắt được đạo tặc đây?

Lưu Hoành Thuận vừa nói vài câu tiếng lóng, vị trên cây quả nhiên hạ xuống, bởi trên giang hồ đã có quy củ, biết nói “Bằng hữu thoại” thì chính là người đồng đạo, kiếm cơm giang hồ, cùng bái một Tổ sư gia. Có câu: “Tường thành cao vạn trượng, toàn nhờ bằng hữu giúp”, thêm bằng hữu thêm đường sống, thêm kẻ thù thêm bức tường, người ta đã mở lời chào hỏi, mình cũng phải có hồi đáp, không biết lễ nghĩa, khó lòng trụ vững, đừng hòng lăn lộn chốn giang hồ. Chưa kể, vị mới tới vừa liếc mắt đã biết trên cây có người, xem ra cũng thuộc giới lục lâm, bởi cao thủ lục lâm có “Dạ nhãn”, không phải thiên phú dị bẩm, thì cũng là thường xuyên gây án ban đêm luyện thành, bằng không người bình thường không thể thấy hắn trong bóng đêm, nếu cố tình tránh mặt, rõ ràng không coi đối phương là bằng hữu, vạn nhất vị bên dưới phóng ám khí hoặc nã một phát súng, trên cành cây không chỗ ẩn núp, kẻ thiệt thòi vẫn là chính mình, chi bằng xuống gặp mặt nói dăm ba câu.

Nghĩ vậy, hắn khẽ nhún mình, nhẹ nhàng hạ xuống đất, đạp lên lá cây chẳng chút động tĩnh, đây là muốn đáp trả Lưu Hoành Thuận, ngươi nhìn một cái là đoán được bản lĩnh ta thế nào, chớ tỏ ý coi thường. Hai người đứng đối diện nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chẳng khác gì đang xem tướng cho đối phương. Lưu Hoành Thuận thấy phi tặc thân hình cường tráng, mặt mũi gian xảo, ánh mắt láo liên, chừng hơn ba mươi tuổi, thần sắc ám đầy tà khí, vừa nhìn đã biết không phải người tốt, cái này gọi là tướng do tâm sinh, trong ngoài trước sau đều lộ vẻ càn rỡ. Tuy đứng bằng hai chân, nhưng gót lại không chạm đất, sức lực dồn hết vào mũi chân, vạn nhất gặp chuyện chẳng lành, có thể dễ dàng tháo chạy. Người này cũng ôm quyền chào Lưu Hoành Thuận, theo quy củ đáp lại: 


“Tiện danh không đáng để nhắc tới, 

Qua đường chẳng nghĩ sẽ lưu danh; 

Huynh đài chớ hỏi, xin nhường bước, 

Vượt núi băng sông, chỉ một mình.” 


Ý tứ đã quá rõ ràng: ta không muốn báo tên, chỉ là khách qua đường, ngươi đừng hỏi nhiều, ta cũng không muốn biết ngươi là ai, mau tránh sang một bên, chúng ta nước sông không phạm nước giếng.

Lưu Hoành Thuận nghe xong, trong lòng càng thêm chắc chắn, không đợi kẻ kia nói gì, lập tức cười lạnh một tiếng: “Không xưng tên hiệu cũng chẳng sao, ngươi gây án tại thành Thiên Tân, đừng hòng phủi tay bỏ đi, còn không mau theo ta quay về, giải quyết vụ án năm mạng người!”

(Còn tiếp)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com