TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 3.1

Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI


 3.

Lưu Hoành Thuận không chỉ làm trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, mà còn kiêm thêm công việc tại Đội Truy Nã thành Thiên Tân, tạm thời không nói vì sao anh ta gánh đến hai chức vụ, chỉ biết những lúc bình thường, sẽ giữ gìn trị an tại địa phương mình phụ trách, nhưng mỗi khi có án, anh ta phải sẵn sàng chờ lệnh điều động. Nha môn thời nhà Thanh trước kia có hết thảy ba ban sáu phòng, ban thứ nhất gọi là Khoái Ban, trong đó chia thành Mã khoái và Bộ khoái, Mã khoái đưa công văn/truyền lệnh, Bộ khoái truy bắt trộm cướp, Đội Truy Nã cùng cấp với Khoái Ban. Để thuận tiện cho việc phá án, ngày thường đều mặc thường phục. Năm đó Đội Truy Nã thành Thiên Tân chịu sự chỉ huy trực tiếp từ Tổng Cục Cảnh Sát, không mau tay lẹ mắt, chân cẳng không nhanh nhẹn, không ăn nổi chén cơm này. Cùng làm việc trong Đội Truy Nã, đãi ngộ lại không giống nhau, xem danh sách sẽ thấy, tên người viết có chữ đỏ chữ đen, tuy đều là viên chức, nhưng tên ghi chữ đỏ nhận lương bổng hàng tháng, cái này gọi là “chính quy”; tên ghi chữ đen thì không có lương, phá án bắt tặc mới có một phần tiền thưởng, tương đương nhân viên thời vụ ngày nay, tính tiền theo sản phẩm. Không được nhận lương hàng tháng, sao vẫn có nhiều người tranh nhau tham gia như vậy? Chỉ cần có danh phận thành viên Đội Truy Nã, dân chúng chẳng ai dám chọc vào, có thể ra ngoài ăn hối lộ trái pháp luật, vơ vét cưỡng chiếm, vòi tiền khắp nơi, thế mới đủ nuôi sống gia đình.

Nói vậy, cảnh sát xã hội cũ đều là người xấu sao? Cái này cũng tùy, cảnh sát thời xưa đích thực không dễ làm, vừa phải hỗ trợ thương nhân làm ăn, giữ gìn an ninh trật tự; vừa phải bảo vệ dân chúng, không để kẻ khác lời ra tiếng vào, không dám đắc tội người nước ngoài cũng như các phường hội  bang phái… phải ở giữa cân bằng thế lực các phương, chọc bên nào cũng gánh không nổi. Vì vậy rất khó nói là xấu hay tốt, cho dù làm không ít chuyện xấu, nhưng thành Thiên Tân thái bình phồn vinh, cũng không thể phủ nhận một phần công lao của bọn họ.

Đội Truy Nã trực thuộc Tổng Cục Cảnh Sát khu vực Năm Sông, ngày thường đi khắp nơi nghiên địa hình, thăm dò nghe ngóng, trong ngoài chuyện lớn nhỏ, gió thổi cỏ lay, đều không qua mặt được bọn họ, biển hồ sông suối, từ quan lại đến dân thường đều có tay trong khai thác tin tức, vì vậy Đội Truy Nã cũng được gọi là “Thải phóng đội”, không phải “thải” trong từ “thải phóng” (tức phỏng vấn), mà là “thải” trong “thải bàn tử” * (tức bàn đạp). Mấy chuyện vặt vãnh như lông gà vỏ tỏi, ăn trộm ăn cắp, đi giày xỏ tất… đều có tuần cảnh xử lý, những vụ án lớn không phá được sẽ cử Đội Truy Nã xuống trợ giúp, cái này gọi là thép tốt dùng làm lưỡi dao” - chất liệu tốt phải dùng đúng chỗ. Lưu Hoành Thuận am hiểu nhất chính là bắt phi tặc, thời xưa phi tặc không thiếu kẻ tài ba, không nói đến lướt trên mái nhà, vượt nóc băng tường, mà là biết khinh công thực sự, tường rào nhà dân cùng lắm chỉ cao ngang đầu người, đạp vài bước là có thể nhảy qua, nói thì dễ nhưng làm thì không hề đơn giản, tuần cảnh bình thường mấy ai rèn luyện, căn bản không thể bắt được phi tặc, hơn nữa, tuần tra lâu dễ sinh mệt mỏi, dù sao thứ chúng trộm cũng không phải đồ trong nhà bọn họ, việc gì phải gắng sức liều mạng. Lưu Hoành Thuận thì lại khác, đã làm trộm cướp đừng để anh ta bắt gặp, chỉ cần trông thấy thôi, không quan tâm phải chạy bao xa, có đuổi kịp hay không, ngươi tới đâu là anh ta bám theo tới đó, cho dù lên Điện Lăng Tiêu trên trời, hay xuống Thủy Tinh Cung dưới biển, thậm chí có là Kim Sí Điểu bên cạnh Phật Tổ, cũng phải đuổi đến tận Tây Thiên, nhổ ba chiếc lông mao trên đầu ngươi. Người có tên cây có bóng, đạo tặc lớn nhỏ tại Thiên Tân Vệ nghe danh Lưu Hoành Thuận, không tên nào không run sợ. Trong khu vực Hỏa Thần Miếu, đừng nói phi tặc to gan lớn mật, ngay đến đám cướp hòm tiền hay giật thiết cao cũng không dám gây án. Vậy cái gì gọi là giật thiết cao? Khi ấy, bánh Thiết Cao bán ra đều rất nóng, cắt một miếng đặt trên lá sen, người mua không bỏ ngay vào miệng, mà cầm trong tay cho nguội bớt, lắm kẻ lưu manh muốn chiếm tiện nghi, thấy vị này mua bánh xong chưa kịp ăn, giả bộ đi qua rồi bất ngờ giật lấy, co chân bỏ chạy, vừa chạy vừa nhổ một bãi nước bọt vào miếng bánh, giành lại cũng không ăn được, khổ chủ chỉ biết trơ mắt nhìn theo tiếc nuối, vì một miếng bánh không đáng báo cảnh sát. Lưu Hoành Thuận là người mắt không chứa nổi hạt cát, để anh ta gặp cảnh bắt gà trộm chó này, thế nào cũng đuổi theo đập cho một trận.


* Chú thích:

Thải Bàn Tử (bàn đạp): là tiếng lóng của đám đạo tặc thời xưa, trước khi gây án thường đi thăm dò hoàn cảnh/địa hình của đối tượng để chuẩn bị phương án thích hợp.


(Bánh) Thiết Cao

Theo mình tìm hiểu thì đây là loại bánh hấp, thành phần gồm có gạo nếp và táo đỏ :)


Vị Lưu gia này của chúng ta, nhân cách thực không cần phải bàn. Vì bằng hữu không tiếc cả mạng sống, chẳng màng tiền bạc, đây là việc tư; còn về việc công: truy hung nã tặc, nhiều lần lập kỳ công. Từ khi làm tuần cảnh đến nay, nhiệt huyết luôn dâng trào, ứng với câu: đứng lâu bên bờ sông, tất có lòng hướng biển, nếu bảo không nghĩ đến việc thăng quan, đó là nói dối, chỉ là đã qua nhiều năm, cao không tới - thấp không thông, cứ mãi dậm chân tại chỗ. Có người thắc mắc, Lưu Hoành Thuận bản lĩnh lớn như vậy, lại bắt được nhiều phi tặc, sao mãi chỉ là một viên cảnh sát quèn? Không phải anh ta không nghĩ đến chuyện thăng quan tiến chức, xã hội thời xưa, làm quan không chỉ dựa vào năng lực, mà còn phải biết lừa trên gạt dưới, a dua nịnh hót, hối lộ thủ trưởng, giả mạo công trạng, mượn gió bẻ măng... đây tuyệt đối là bản lĩnh, không phải diễn trò. Lưu Hoành Thuận thì không nghĩ như vậy, anh ta cảm thấy có thể tích công thăng chức, không muốn làm chuyện trái lương tâm, cũng không muốn căng da mặt vuốt mông ngựa cho quan trên. Thực ra bên trên cũng biết, Lưu Hoành Thuận bản lĩnh không nhỏ, nhưng lại không chịu đề bạt, bắt anh ta xông pha lăn lộn, bắt trộm đuổi cướp. Bởi dù sao vẫn cần nhân lực phá án, trật tự cũng không thể đảo loạn, người như Lưu Hoành Thuận cứ việc nai lưng truy hung nã tặc, còn công lao quan trên hưởng hết.

Những năm đầu Dân Quốc, Lưu Hoành Thuận mới gia nhập Đội Truy Nã, chỉ là một viên chức thời vụ không lương bổng, khi ấy Thành Thiên Tân xảy ra một vụ án lớn, chỉ trong một đêm, khuê nữ trong nhà năm hộ dân đều bị kẻ gian sát hại, thủ pháp gây án giống nhau, đều dùng vải bó chân trói quặt hai tay ra sau lưng, dùng áo lót nhét vào mồm, đè trên mặt bàn, hãm trước giết sau. Thời kỳ Dân Quốc, tục lệ bó chân đã không còn thịnh hành, tuy nhiên không ít thiếu nữ sinh cuối triều Thanh vẫn giữ tập tục này, vì tương lai muốn được gả vào nhà tử tế, mới được vài tuổi đã bắt đầu bó chân. Vụ án này kinh động toàn bộ Thành Thiên Tân, khiến dân chúng hoang mang lo sợ.


(Còn tiếp)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com