TRUYỆN ĐƯỢC DỊCH HOÀN TOÀN MIỄN PHÍ, NHẰM THỎA MÃN NHU CÂU ĐỌC TRUYỆN CÁ NHÂN.


XIN VUI LÒNG KHÔNG MANG BẢN DỊCH ĐI NƠI KHÁC HAY SỬ DỤNG CHO MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI KHI CHƯA CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA CHỦ TRANG.



CÁM ƠN!!!

HT 2.1

Chương 1: SÚNG BẮN MỸ NHÂN ĐÀI


 2.

Theo cách nói của những người kể chuyện, Lưu Hoành Thuận chính là “ruột” của cuốn sách này, đã là “ruột sách” thì đương nhiên phải có “Lời giới thiệu”, hãy nói về vẻ ngoài của anh ta, Trước tiên là vóc dáng, chiều cao chuẩn 1m85, cao hơn người một cái đầu, dài hơn người một cánh tay, khi làm việc đều mặc cảnh phục, eo thắt đai lưng, chân quấn xà cạp, người thẳng quần áo cũng phẳng, đỉnh thiên lập địa; lại nhìn khuôn mặt, trắng trẻo khôi ngô, nhẵn nhụi không râu, mày kiếm mắt phượng, khí phách oai hùng. Vẫn nói, mắt võ tướng đều là mắt tròn hay mắt báo, tuy nhiên không phải lúc nào cũng đúng, ngàn người ngàn diện mạo, vạn cá nhân vạn bộ dáng, Lưu Hoành Thuận không giống bình thường, đôi mắt vừa mảnh lại dài, thời xưa gọi là “Đơn phượng nhãn”, tương tự Quan Nhị Gia, hơn nữa vóc người anh ta cao ráo, lúc nào cũng phải cúi xuống nhìn, giống như xem thường người khác; mũi thẳng miệng vuông, ánh mắt toát lên một luồng chính khí, đĩnh đạc oai phong. Đứng ngoài đường thực chẳng khác gì chim hạc giữa bầy gà, đừng nói thiếu nữ, bà thím trẻ con, thậm chí đàn ông cũng thích ngắm nhìn.

Dân chúng Thiên Tân Vệ đều biết Lưu Hoành Thuận là trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, người bản xứ nói chuyện nhanh gọn dứt khoát, cho nên thường cắt bỏ rất nhiều từ, cái này gọi là “nuốt chữ”, ví như “Cửa Hàng Bách Hoá” nói thành “Bách Hoá”, Đồn Cảnh Sát” nói thành “Đồn”, đây là thói quen, thực ra trước kia gọi là Đồn Cảnh Sát Hỏa Thần Miếu, thời Dân Quốc đổi tên thành Đồn Cảnh Sát, gọi tắt là Đồn, trực thuộc Tổng Cục Cảnh Sát khu vực Năm Sông thành Thiên Tân. Thời đó binh hoang mã loạn, việc triển khai phân bố lực lượng an ninh địa phương rất quan trọng, Đội tuần cảnh, Đội tuần sông, Đội bảo an… hết thảy chừng hơn năm ngàn người. Thời điểm ấy, khu vực Bạch Miếu/Thổ Thành còn có thổ phỉ tác loạn, tất cả đều là những kẻ liều mạng, độc ác tàn nhẫn lại có súng, chặn đường cướp của, bắt cóc tống tiền không chừa chuyện nào. Cảnh sát thành Thiên Tân khi đó không chỉ giữ gìn trật tự trị an, mà còn phải thường xuyên ra ngoài “Diệt phỉ”. Lưu Hoành Thuận diệt phỉ lập công, lên làm Trưởng đồn cảnh sát Hỏa Thần Miếu, có điều quyền lực không lớn, lương bổng ít ỏi, thuộc hạ chỉ có hai ba người. Lúc ấy, quy mô thành Thiên Tân đã lớn hơn trước vài lần, toàn bộ xưởng pháo cạnh cửa sông Tam Xóa được dời đến ngoại ô phía Tây, chỉ lưu lại tên địa danh “Hỏa Thần Miếu”, dần dà trở thành chỗ dung thân của những người làm nghề culi khuân vác.

Đồn Cảnh Sát Hỏa Thần Miếu nằm ở phía Bắc cửa sông Tam Xóa, hầu hết cư dân trong vùng đều là người nghèo, lao động cực khổ, cả đời quanh quẩn tại địa phương, kiếm ngày nào ăn ngày đó, nuôi bản thân còn khó, nói gì đến gánh vác gia đình. Nếu các khu khác sóng không yên biển không lặng, tặc phỉ hoành hành, rừng núi có cướp, đồng bằng có trộm, thì nơi nghèo nàn này chẳng có nổi một vụ đại án, nhà ai cũng không có thứ gì đáng giá, nhìn quanh vẻn vẹn chỉ có bốn bức tường, ngoại trừ mảnh ván kê thành giường, còn lại là bộ bàn ghế ọp ẹp, lục khắp nhà không có lấy một vật lành lặn, đến chuột cũng chẳng thèm ghé thăm, bần hàn như vậy, có thứ gì đáng để trộm/để cướp đây? Thế nên cảnh sát khu vực Hỏa Thần Miếu không có việc gì làm, sáng trình diện chiều tan ca, cả ngày ăn no chờ chết, chẳng có thành tựu gì lớn, nói một cách văn hoa thì chính là ba ba ngâm hũ muối - kẻ nhàn rỗi. Ấy vậy mà khi nhắc tới Lưu Hoành Thuận, già trẻ lớn bé thành Thiên Tân không ai không giơ ngón tay cái, khen ngợi không hết lời, nếu nói năng lực vượt trội, vùng đất cuối Cửu Hà không thiếu ngọa hổ tàng long, người tài ba nào mà chẳng có? Dân gian nói Lưu Hoành Thuận là Hỏa Thần Gia hạ giới, chủ yếu là vì ba nguyên nhân sau:

Thứ nhất: anh ta sinh ra và lớn lên tại thôn Hỏa Thần Miếu, tổ tông cũng làm nghề pháo, từ bé đến lớn lăn lộn trong đống Tiêu Thạch, hơi thở ra cũng vương mùi thuốc súng. Hồi nhỏ có tìm tiên sinh đoán mệnh, nói hoả khí trên người Lưu Hoành Thuận vượng hơn người khác, từ đầu đến vai sáu ngọn chân hỏa, yêu ma quỷ quái không dám lại gần, có thể nói là bách tà bất xâm.

Thứ hai: bởi kỹ năng trên người Lưu Hoành Thuận không phải ra ngoài cầu danh sư học được, mà lưu truyền từ đời này qua đời khác tại thôn Hỏa Thần Miếu, ông truyền cha, cha truyền con, trong luyện khí, ngoài luyện gân cốt, đánh quyền đá cước, cưỡi ngựa bắn cung… chẳng thiếu thứ nào. Một khi tung đòn, đá cũng nở hoa, từ nhỏ đến lớn ngày nào cũng luyện, đã thành thói quen. Nhà họ Lưu bọn họ còn có một món binh khí sở trường, tên gọi “Kim Qua Lưu Tinh”. Lưu Tinh là một trong mười tám loại binh khí, đầu dây xích có một quả dưa vàng to bằng nắm tay trẻ con, lúc xa lúc gần, vừa công vừa thủ, mỗi lần ném ra, có thể phá vỡ một mảng lớn, đánh vào người ai mà chịu nổi.

Thứ ba: tính anh ta giống như liệt hỏa, ghét cái ác như kẻ thù, lúc nào cũng gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, thích mềm không thích cứng, đao kiếm kề cổ cũng không chịu thua… tóm lại là người nóng tính lại vừa nhiệt tình.

Lưu truyền nhiều năm, đương nhiên không tránh khỏi việc tam sao thất bản, có lẽ đã quá tâng bốc, dát vàng lên mặt Lưu Hoành Thuận, nhưng nếu nghe từ miệng của tiên sinh kể chuyện, mấy cái dó thực chẳng thấm vào đâu, thông thường chỉ dăm ba câu là có thể lột tả hết thảy, như lời bọn họ nói, cái tên Lưu Hoành Thuận cũng có lai lịch. 


Kể rằng năm đó khi Lưu Hoành Thuận còn nằm trong bụng mẹ, tung hoành ngang dọc, lăn lộn mãi không chịu ra, mắt thấy mẹ con hai người tính mạng khó giữ, cha anh ta gấp đến độ vò đầu bứt tai, bó tay chịu trận, kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng. Lúc này xuất hiện một vị đạo trưởng, họ Thôi tên Đạo Thành, ngày thường bày quán xem bói ở cổng thành phía Nam, chính là một trong Tứ Đại Kỳ Nhân Thiên Tân Vệ - Thôi Lão Đạo, truyền thuyết kể rằng: ông ta biết hàng yêu bắt quái, khiển thánh triệu thần... không gì không làm được, bản lĩnh thực có thể hô mưa gọi gió, thế nhưng ngày thường chỉ muốn bán quẻ kiếm sống, cái này gọi là “Chân nhân không lộ mặt, lộ mặt thật không phải chân nhân”. 


Thôi Lão Đạo đi vào Hỏa Thần Miếu, thấy Phong Hỏa Luân dưới chân tượng Hỏa Thần Gia lâu ngày mất đi độ bóng, liền lấy từ trong người ra một túi vải màu vàng, bên trong đựng hai viên châu mờ đục. Ông ta nghiền nát hạt châu, hoà lẫn cùng chu sa, dùng bút lông chấm đẫm, tô vẽ lại Phong Hỏa Luân, nét bút uốn lượn như rồng bay phượng múa, cho đến khi đỏ rực sáng chói, long lanh lấp lánh, lúc này mới gật gù, xoay người rời đi. Cùng lúc đó, Lưu Hoành Thuận cũng vừa chào đời, khi còn là thai nhi, do anh ta thường xuyên lăn lộn trong bụng mẹ, cho nên được đặt tên là Hoành Thuận. Sau này có người nói với cha Lưu Hoành Thuận, cùng ngày thấy một lão đạo vào Hỏa Thần Miếu, vẽ lại Phong Hỏa Luân dưới chân Hỏa Thần Gia, vừa lúc Lưu Hoành Thuận ra đời, kẻ có chân dẫm Phong Hỏa Luân hạ giới, đâu phải hạng phàm phu tục tử?

Lúc bấy giờ, cha anh ta chỉ nghĩ đây là lời khen, nghe xong trong lòng vui vẻ, không coi đó là sự thật, ai biết hạt châu Thôi Lão Đạo dùng để tô vẽ Phong Hoả Luân đâu phải vật tầm thường, chính là Mãng Bảo trong núi sâu rừng già nơi quan ngoại, nhét nó ở bắp chân, có thể ngày đi ngàn dặm đêm đi tám trăm. Vì sao Thôi Lão Đạo lại dùng vật báu giúp Lưu Hoành Thuận xuất thế, sau này sẽ giải thích cặn kẽ, tạm thời không đề cập tới, chỉ nói sau khi Lưu Hoành Thuận trưởng thành, đôi chân quả nhiên có sức mạnh kinh người, gọi là Phi Mao Thối (Thối-腿 ở đây là chân/đùi nha, chứ ko phải “đôi chân bốc mùi” như mấy bạn nghĩ ah :), chẳng ai chạy nhanh bằng anh ta, trèo đèo lội suối như dẫm trên đất bằng. Đương nhiên, đây chỉ là cách nói mê tín. Ngoài ra còn có lời đồn, hai chân Lưu Hoành Thuận nhanh đến kinh người, cũng vì anh ta thiên phú dị bẩm, chân người khác chỉ có một sợi gân, chân anh ta có nhiều hơn hai sợi, thường xoắn lại với nhau thành một bó, mỗi ngày không chạy mấy chục dặm, sẽ không giãn ra, dần dà bó gân này trở nên đàn hồi, sức mạnh hai chân cũng luyện thành.

Lưu Hoành Thuận năng lực lớn như vậy, đáng tiếc lại không gặp thời, nếu sinh sớm vài chục năm, khi đó vẫn còn Hoàng Thượng, với đôi chân nhanh nhẹn của mình, có thể làm đến kim đầu ngự mã, nhất định quang tông diệu tổ, hiển hách môn đình; nếu không thì sinh muộn vài thập niên, tham gia thế vận hội Olympic gì đó, giành mấy cái huy chương vàng, rạng danh quốc gia, thế nhưng anh ta lại đầu thai không đúng lúc, gặp cảnh thiên hạ đại loạn, cùng lắm chỉ làm một viên cảnh sát bắt trộm đuổi cướp ở thành Thiên Tân mà thôi.


(Còn tiếp)

Total Pageviews

This Blog is protected by DMCA.com